"Gì cơ?". Lộc Hàm nhìn Bạch Tiêu, chớp chớp ánh mắt, không phải cậu có ý thất lễ, thực sự là cậu nghe không hiểu những lời anh nói.
Chẳng lẽ, chỉ số thông minh của cả nhà Thế Huân đều có vấn đề? Não của anh họ anh có phải bị đóng kín hay không? Dù cậu là người ngoài nhưng Thế Huân chẳng nói gì cậu, ngược lại lại xua đuổi anh họ của mình, thật nực cười!
Cậu quay đầu lại chớp chớp ánh mắt nhìn về phía anh, gương mặt bỗng nhiên co quắp khi nhìn thấy vẻ mặt chẳng có biểu tình gì của Thế Huân, trong mắt cậu mang theo ý dò hỏi, chỉ tiếc Thế Huân chưa hề liếc nhìn cậu một cái.
Tên Thế Huân này tính tình kiêu ngạo lại hẹp hòi khiến cho Lộc Hàm càng thêm kiên quyết Bạch Tiêu chắc chắn đã hiểu sai ý của anh rồi, nhất định là Thế Huân muốn đuổi cậu đi.
Thật ra Lộc Hàm rất mệt mỏi, cậu không nhìn Bạch Tiêu, dự định đi tới bên cạnh anh ta để rời đi, đang muốn lướt qua anh ta đi ra ngoài nhưng chính Bạch Tiêu cũng theo cậu đi qua, như cũ vẫn cản trở đường đi của cậu.
Lộc Hàm tựa như không kiên nhẫn được nữa, cậu đã bị tên tiểu cầm thú này tra tấn cộng thêm sai khiến một ngày thật sự rất vất vả, giờ lại tới người thân của tên tiểu cầm thú, chẳng lẽ không thể để cậu về nhà xem phim hoạt hình, ngủ một chút hay sao?
Lộc Hàm ngẩng đầu lên, bất mãn nhìn Bạch Tiêu, cảm thấy khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời của anh ta có phần chói mắt, Lộc Hàm không thể khá hơn được lại cúi đầu xuống, vừa mới nổi nóng mà bây giờ khí thế nháy mắt liền biến mất không thấy.
Không thể đưa tay đánh khuôn mặt đang tươi cười của người khác được! Cậu như thế nào lại không biết xấu hổ đi nổi giận với nụ cười thoạt nhìn vô cùng tốt đẹp kia.
"Này, cậu giúp việc, tôi nói, Thế Huân đuổi tôi đi đấy." Bạch Tiêu lặp lại một câu rồi lại quay đầu nhìn Thế Huân vẫn giữ im lặng liền bỏ thêm một câu: "Cậu mà không mở miệng, người giúp việc của cậu có thể bỏ đi, tôi cũng mặc kệ đấy."
"Ừ." Khuôn mặt Thế Huân không chút thay đổi, trong mũi hừ ra một tiếng, cũng không biết trả lời chính xác câu nào.
Bạch Tiêu vừa thấy bộ dạng Thế Huân như vậy không nhịn được liền nở nụ cười, nhưng anh ta rõ ràng là đang cười nhạo, lại cười vô cùng thoải mái làm cho người ta chán ghét không muốn đứng dậy.
"Được được được." Bạch Tiêu dặn dò Thế Huân một câu, sau đó nhìn thoáng qua Đông Phương Nhã đang dán miếng cao giữ nhiệt cho Thế Huân, liếc mắt một cái:
"Như thế nào đây? Muốn ở lại sao?"
Đông Phương Nhã bỏ nhiệt kế trong tay xuống, sau đó xoa nhẹ kính mắt của mình, cứng nhắc nói: "Không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là không quen với khí hậu cộng thêm gặp mưa bị cảm lạnh, mới dẫn đến phát sốt, hiện tại đã giảm xuống một ít."
"Vậy là không có việc gì đúng không? Tôi đi đây haha...!" Lộc Hàm vừa nghe Bạch Tiêu phải rời đi, liền lập tức ý thức được có gì đó không thích hợp, liền vội vàng xen vào ý định chuồn trước thì tốt hơn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[LONGFIC-EDIT][HUNHAN] Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
FanficỞ bấy lâu nay mới biết có một Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh thật kiêu ngạo, không biết xui đến mức nào ngay khi gặp trực tiếp hắn thì đã bị hắn ta đưa vào đồn cảnh sát. Bị ấm ức trong lòng cậu quyết định thù này phải trả, các kế hoạch được cậu chuẩn bị...