Chương 68: Cục diện

9.7K 585 235
                                    

Nếu đối phương có thể phái tới một sát thủ mĩ nhân như vậy, chứng tỏ bọn họ đã bị giám thị. Tống Phong suy nghĩ vài phút sau đó lấy tai nghe nhét vào tai, chủ động ngồi vào ghế lái. Tiêu Minh Hiên vẫn đi phía sau hắn thấy vậy liền mở cửa xe, ngồi vào ghế phó lái.

Bọn họ tổng cộng có hai xe việt dã. Vệ Tiểu Nghiễn tự giác lên xe thứ hai. Bạch Húc Nghiên mắt sáng ngời, chạy theo, chuẩn bị cùng sư huynh liên thủ đại sát tứ phương thì bị Đoạn Thanh nhanh tay lẹ mắt tóm lấy cổ áo, ném ra ngoài.

Bạch Húc Nghiêu, "..."

"Đoạn Thanh, anh đúng là ác độc!", Bạch Húc Nghiêu ngồi dưới đất rống to, "Đó là vị trí của tôi, của tôi! Anh có nghe thấy không, con mẹ nó, cho dù anh có ngồi đó thì sư huynh cũng không coi trọng anh đâu, chỉ uổng phí công phu thôi!"

Đoạn Thanh, "..."

Vệ Tiểu Nghiễn. "..."

Tống Phong nhìn những người trên xe mình đã ổn định, lại liếc mắt nhìn chiếc xe phía sau rồi đi thẳng. Đoạn Thanh bình tĩnh nói, "Lái xe."

Vì vậy, Vệ Tiểu Nghiễn vặn khóa, tiếng xe việt dã nổ ầm ầm. Bạch Húc Nghiêu vội ba chân bốn cẳng chạy lên xe, mở kênh thông tin kết nối nội bộ.

Đêm đã về khuya, trên đường có rất ít người qua lại nên chỉ cần nhìn là biết có bị theo dõi hay không. Xe việt dã vừa đi qua bốn con phố, Tống Phong nhìn trong kính chiếu hậu đã thấy phía sau có ba chiếc xe bám theo không khỏi nhướn mày, trầm ngâm suy nghĩ, kết nối với Phù Minh Sơn, "Này, hiện tại có loạn không?"

Giọng nói của Phù Minh Sơn đầy sung sướng, "Loạn, tao đang chuẩn bị cho người đánh chiếm."

Nòng cốt của tổ chức chỉ trong một đêm đã bị tiêu diệt gọn, lòng người hoảng hốt, đúng là thời điểm tốt để đánh chiếm. Tống Phong hiểu đạo lý này, đương nhiên cũng hiểu người này chỉ giúp mình vì lợi ích, hắn hỏi, "Loạn tới trình độ nào? Sau khi người phía trên bị ám sát thì bao lâu bắt đầu loạn?"

"Sao thế?", Phù Minh Sơn là người cực kỳ thông minh, lập tức phát hiện ra vấn đề, nghĩ nghĩ một lát rồi nói, "Bọn họ nhanh chóng rối loạn, hơn nữa là vô cùng hoảng hốt. Mày hoài nghi đây là giả?"

"Nếu bọn họ thực sự loạn như vậy làm sao vẫn có thể phân phó người theo dõi tao? Tao vẫn cảm thấy có gì đó là lạ. Lão đại trực tiếp của họ có phải người mà mày nói là nòng cốt tổ chức không? Mà những người bị bọn tao giết có thực sự là nòng cốt thật hay không?", Tống Phong híp mắt, "Cho dù là thật sự thì trước kia tao đã từng tiêu diệt họ một lần, bọn họ nếu tìm tao lần nữa thì không thể không chuẩn bị được. A, có lẽ còn có một khả năng nữa, họ cho rằng tao sẽ lại như lần trước, một mình hành động, đem cả đám giết sạch chứ không có trợ thủ."

"Ân, tao sẽ tra lại xem sao. Mày đang đi đâu thế?"

"Tao đi tìm Điện, trên đường đi bị theo dõi. Bọn họ sau khi nhìn thấy phương hướng mà tao đi thì lại giảm tốc, tao cảm thấy..."

Phù Minh Sơn nghiền ngẫm gật đầu, "Có thể Điện đoán được mày sắp đến nên đang đợi mày."

Tống Phong gật đầu, quay lại bảo Tiêu Minh Hiên mở máy tính, nhờ Vương Nhất Trung tra lại tất cả những gì Phù Minh Sơn kể lại, trừ bỏ những người là nòng cốt của tổ chức thì còn có thêm danh sách những người phải chú ý. Hắn liếc qua tư liệu rồi nói, "Mày đi tra lại xem có phải là giả dối gì không, tao cho mày một vài cái tên, nếu tra ra họ thì phải lập tức làm thịt, có lẽ sau khi giết sạch những người đó thì mọi thứ mới thực sự loạn."

[Đam] Đặc Chủng Dong Binh - Nhất Thế Hoa ThườngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ