Kì thi đến gần, học sinh nô nức ôn bài, không khí yên tĩnh bao trùm lấy ngôi trường rộng lớn vốn đầy ắp tiếng ồn ào náo nhiệt. Ngay cả những học sinh nghịch ngợm nhất cũng chuyên chú ôn thi, à nhầm, chép phao chứ ! Làm gì có chuyện mấy đứa chúng nó ôn bài ?
Vương Nguyên chuẩn bị cả hai, thực ra không phải cậu quá dốt đâu, nhưng cũng phải đề phòng chứ, lỡ như vào phòng thi xong quên tiệt hết thì làm sao? Vậy nên cậu cùng đồng học họ Lư thống nhất với nhau : cậu sẽ chép vào nửa tiết đầu, rồi nửa tiết sau mang ra cho họ Lư kia chép ở nhà vệ sinh, cũng gọi luôn cả Lưu Nhất Lân xuống soát bài hộ. Mọi việc tưởng chừng sẽ rất ngon nghẻ cho đến khi xảy ra chuyện ngay chỗ ngồi của cậu.
Vương Nguyên thất thần nhìn mớ giấy đầy chữ lộn xộn trong ngăn bàn, nhưng hàng chữ đen xếp đầu trên trang giấy với nội dung của chính xác từng bài học trong đề thi. Cậu cảm thấy thật vô lí hết sức, phao thi không phải đã đem cho Chí Hoành sao? Vậy thì đống này ở đâu ra vậy?
Rất không đúng lúc, tiếng nói vang lên từ phía sau khiến cậu thót tim:
"Thưa thầy, Vương Nguyên dùng phao trong ngăn bàn!!!"
"HẢ??!"
Cả lớp học vốn im ắng bỗng nổi lên nhưng tiếng xì xào tán loạn, Vương Nguyên tròn mắt nhìn nữ sinh ngồi phía sau nhìn mình bằng ánh mắt đắc ý vạn phần. Lúc này trong đầu cậu chỉ có đúng một suy nghĩ : Mắc bẫy rồi!
Không ngạc nhiên chút nào, thầy giám thị chậm rãi bước đến chỗ cậu và cầm lấy mớ giấy lộn, ánh mắt tức giận cùng tiếng nghiến răng khe khẽ khiến Vương Nguyên sợ hãi. Cậu run run mở miệng đã bị cắt ngang không chút thương tình:
"Thầy à, nghe em giải thích...."
"CẬU IM NGAY CHO TÔI!" - Thầy giám thị phẫn nộ lớn tiếng -"Dạy trong cái trường này gần 20 năm mà chưa có học sinh nào dám chép phao trong ngăn bàn khi tôi coi thi, cậu cũng thật có gan đi!"
"Không phải đâu! Thầy nghe em nói..."
"Không dài dòng ! Đưa bài thi của cậu đây!"
Vương Nguyên cúi đầu xuống, trơ mắt nhìn bài thi đã hoàn thành gần hết, bao công sức của cậu tan nát trong nét bút đánh dấu đỏ tươi của thầy giám thị. Chép phao, là cậu chép cho Chí Hoành, đối với môn Ngữ Văn này, cậu dư sức làm được. Nhưng cậu không có nhìn bài mà, cậu không có giấu đáp án trong ngăn bàn, càng không phải đứa bị phát hiện mà chối lấy chối để. Vậy bằng chứng của cậu ở đâu? Đám người này mắt thấy tai nghe mồn một rõ ràng, nếu cứ gân cổ lên cãi cố thà rằng cậu nhận luôn còn hơn!
Thầy giám thị không quan tâm đến vẻ mặt oan ức của Vương Nguyên, một tiếng ra lệnh cho cậu lên xơi trà trên phòng kỷ luật. Vương Nguyên cảm thấy trống rỗng và mơ hồ, chút giấy kê tay và cái hộp bút cỏn con cho vào cặp nhưng khi khoác lên vai lại nặng nề đến thế. Những tiếng xì xào hòa lẫn vào nhau không phân biệt được tốt xấu, nhưng ánh mắt kinh ngạc và mỉa mai đang bao trùm lấy cậu.
Bước ra khỏi lớp, dãy hành lang đầy nắng khiến cậu càng thêm nóng nực, chỉ nghĩ đến hậu quả của trò đùa ác ý mà ai đó gây ra cho cậu cũng đủ khiến Vương Nguyên lo lắng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[LongFic][KaiYuan] Nhân tình họ Vương
FanfictionBi thương là điều không thể tránh khỏi của 1 gia đình bất hạnh. Nhưng từ cái bất hạnh đó lại khiến người ta vỡ ra nhiều điều, rằng mình không phải nàng công chúa bị giam cầm trong tòa tháp và sẽ chẳng có vị hoàng tử lộng lẫy nào tới giải cứu. Dù...