Tiệc tàn, các vị khách rời khỏi căn nhà. Ngôi biệt thự rộng lớn vắng bóng người, tĩnh mịch.
Vương Nguyên chậm rãi bước dọc hành lang rộng lớn, ánh trăng sáng bạc bên ngoài cửa sổ phản chiếu bóng dáng nhỏ bé của cậu in trên nền gạch trắng, đằng sau là bóng dáng nam nhân cao lớn, ánh mắt màu tro tàn lặng lẽ quan sát cậu, lặng lẽ đi sau cậu.
"Vương Tuấn Khải" - Vương Nguyên quay lại, nhìn anh thở dài - "Tại sao, lại làm thế?"
"Đó là điều cậu không nên hỏi!" - Anh đáp, lại chẳng nhận ra giọng nói mình có bao nhiêu dịu dàng - "Đây không chỉ vì cậu, mà còn vì làm ăn trên thương trường." -
"Cho dù... bản thân tôi thực ghét Vương Đình..." - Cậu ngập ngừng, ánh mắt ăn năn -" Nhưng đó thực sự là thành quả làm việc của ông ấy, hơn nữa nếu anh làm thế, rất nhiều nhân viên sẽ mất việc do cắt giảm biên chế của công ty, bọn họ sẽ rất vất vả."
"Đừng lo, tôi sẽ đối đãi tốt với bọn họ!" - Vương Tuấn Khải ôn nhu xoa đầu cậu, cánh tay rắn rỏi bỗng khựng lại, ánh mắt anh chợt hiện lên tia tiếc nuối, sau đó lại nhìn người trước mắt, cậu thật quá gầy rồi!
"Sao lại nhìn tôi như thế?" - Vương Nguyên phát hiện ra biến chất trong ánh mắt anh liền hỏi - "Chúng ta... đã từng quen nhau trước đây sao?"
"Không, nhưng đáng lẽ nên là thế!"- Vương Tuấn Khải thở dài, muộn phiền trong lòng theo câu nói của cậu mà tan biến, sau đó đổi chủ đề -" Cậu muốn biết chuyện của Dịch Dương Thiên Tỉ không? Tôi sẽ kể cho cậu nghe."
"Vậy a? Anh mau nói đi!" - Vương Nguyên dường như cũng đem khúc mắc kia vứt sang 1 bên, thích chí hỏi
"Được, thực ra, chuyện xảy ra được 5 năm rồi..." - Vương Tuấn Khải cùng cậu song bước, anh kể cậu nghe, đôi lúc lại cùng bình luận vui vẻ, sự hòa hợp này dưới trời đêm an tĩnh lại càng thêm đẹp đẽ.
Tôi đã nên ở bên em, từ lâu rồi!
....
Vương Nguyên trở về nhà, đứng trước cửa không ai khác là mẹ kế Huệ Mân cùng cha nuôi Vương Đình đang ngồi ở phòng khách, đanh thép nhìn cậu với ánh mắt tức giận cùng ghét bỏ. Vương Nguyên bình tĩnh thở dài, gương mặt thư thái lúc trước chuyển thành lạnh lùng:
"Con mới về."
"MÀY VỪA MỚI ĐI ĐÂU? NÓI!"- Huệ Mân hét chói tai, cái giọng điệu lanh lảnh của bà ta chả khác gì tiếng sắt kẹt vào nhau, khó nghe vô cùng
"Con đi dự tiệc" - Vương Nguyên đáp, đôi mày thanh tú nhíu lại không ít, so ra cậu nên rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, chứ cậu không muốn nghe cái giọng này nhiều tới mức lãng tai
"MẸ NHÀ MÀY! DỰ TIỆC CÁI KHỈ, CÓ PHẢI MÀY VỪA MỚI ĐỦ ĐỞN Ở ĐÂU ĐÚNG KHÔNG?" -Huệ Mân mất bình tĩnh, toan chạy đến trước mặt cậu, chỉ vào vệt son môi và bộ quần áo dự tiệc còn chưa thay -"Tiền đâu mà mua những thứ đắt tiền thế này? Mày là được thằng nào bao nuôi hả?"
"Vương Tuấn Khải." - Vương Nguyên không nhanh không chậm đáp, ánh mắt khiêu khích nhìn mẹ kế trước mặt, gương mặt cáu bẳn của bà ta lộ rõ từng nếp nhăn theo năm tháng mà son phấn không thể che đậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
[LongFic][KaiYuan] Nhân tình họ Vương
FanficBi thương là điều không thể tránh khỏi của 1 gia đình bất hạnh. Nhưng từ cái bất hạnh đó lại khiến người ta vỡ ra nhiều điều, rằng mình không phải nàng công chúa bị giam cầm trong tòa tháp và sẽ chẳng có vị hoàng tử lộng lẫy nào tới giải cứu. Dù...