Ánh nắng chiếu xuyên qua khung cửa sổ ,Trần Hiểu Lam khó chịu cố gắng mở mắt ra ,cơ thể nàng đau nhức không còn sức lực. Trần Hiểu Lam ngồi dậy đầu rất đau, cảm thấy cảnh vật cứ mờ mờ ảo ảo, nàng cố với lấy điện thoại tìm dãy số gọi điện.
"Alo". Trần Hiểu Lam muốn gọi cho Doãn Tiểu Thiện, nàng muốn nhờ cô mua thuốc cho nàng.
"Chuyện ...gì ...Hiểu Lam" .Doãn Tiểu Thiện vừa ăn vừa nói, nàng nhìn lên đồng hồ sắp đến giờ làm rồi.
"Mình cảm thấy không khỏe bồ qua đây tí được không, mua dùm mình ít thuốc với mình hình như phát sốt rồi".Giọng Trần Hiểu Lam khàn khàn cổ họng nàng đau quá, cơ thể thật rất nóng như muốn nướng chín nàng.
"Mình qua liền". Nghe giọng Trần Hiểu Lam suy yếu khiến Doãn Tiểu Thiện hoảng sợ, cô vội nhét mẩu bánh mì vào miệng rồi uống ngụm nước . Doãn Tiểu Thiện ăn xong vội gọi Lữ Giang chở đến nhà Trần Hiểu Lam , trên đường cô ghé qua hiệu thuốc mua thuốc hạ sốt . Tiếng chuông cửa vang lên ,Trần Hiểu Lam từng bước nặng nề tiến ra mở cửa.
"Bồ sao vậy". Cửa vừa mở Trần Hiểu Lam đã ngã nhào vào người cô."Trời bồ nóng quá mình có mua thuốc cho bồ đấy".
Doãn Tiểu Thiện đỡ nàng lên giường, cô giúp nàng đắp chăn lại rồi mới mở túi lấy thuốc. Doãn Tiểu Thiện nhíu mày cô quên mua miếng hạ sốt rồi, cô đứng lên đi đến tủ tìm xem còn hay không. Doãn Tiểu Thiện tìm được miếng dán lại thấy mảnh giấy cũ nằm gần cái hộp , cô cầm lên xem ngạc nhiên nhìn về phía nàng,
cô mím môi rồi đặt mảnh giấy lại chỗ cũ."Bồ ăn gì chưa". Doãn Tiểu Thiện lấy thuốc cho nàng, cô ra ngoài đem vào một ly nước lọc.
"Mình ăn tí bánh rồi". Trần Hiểu Lam đưa tay nhận lấy thuốc, nàng nhìn thấy viên thuốc màu xanh lá thì nhíu mày. Viên thuốc này có mùi vị khiến nàng buồn nôn, Trần Hiểu Lam nhăn mày do dự chưa chịu uống.
"Uống đi rồi ngậm kẹo vào". Doãn Tiểu Thiện thừa biết tính khó uống thuốc của nàng, cô đã mua một ít kẹo hương dâu cho nàng.
Doãn Tiểu Thiện xé túi miếng dán hạ sốt , cô lấy miếng dán đặt lên trán nàng. Trần Hiểu Lam lập tức cảm thấy lành lạnh dễ chịu, nàng nằm trên giường có vẻ muốn ngủ."Mình đi làm nha ,để mình gọi Chương Viễn đến lo cho bồ".
"Ừm". Trần Hiểu Lam nhẹ đáp âm thanh có chút khàn khàn, nàng chép miệng vị dâu lập tức hòa tan.
Nhìn Trần Hiểu Lam mệt mỏi ngủ, Doãn Tiểu Thiện thở dài ,mỗi lần nàng cảm là ngủ li bì có đánh chết cũng không dậy.
Tô An Lâm nhíu mày, cô không thấy Trần Hiểu Lam đem tài liệu vào,hôm nay nàng không đi làm. Tô An Lâm đứng dậy định đi pha tách cafe ,vừa ra khỏi cửa thì bị một nhân viên đụng phải .Tô An Lâm phát cáu cô có tính khiết phích cao, cô không thích ai đụng vào người."Đi đứng kiểu gì vậy".
"Tô .. tô tổng tôi xin lỗi". Cô nhân viên hoảng sợ vội vàng xin lỗi, cô có bị đuổi việc không.
"Tô tổng Tiểu Vân không phải cố ý , là do tôi hối thúc nên em ấy mới gấp như thế". Ngụy Thư Diệp thấy Tô An Lâm nổi giận thì mở lời, nàng có thể thấy Tiểu Vân đang run sợ.
BẠN ĐANG ĐỌC
BH (Hiện đại) Nàng Là Nữ Nhân Của Ta
General Fictionbách hợp tiểu thuyết. thể loại: hiện đại , ấm áp , ngự tỷ thụ + tiểu muội công (H hơi nhiều) Văn án: Trần Hiểu Lam tỉnh lại thì đã bị người ta ăn sạch sẽ đáng nói nhất là nàng không biết đó là ai chỉ để lại mảnh giấy ghi đúng 6 chữ Mấy năm sau nàng...