Chương 13:Leo núi
Đường lên núi có chút trơn trượt khó đi, Chu Diệu Hoa rủ Liễu Du Sinh đi nhiều rồi, nhưng cậu mỗi ngày đều chúi mũi vào sách vở nên không quan tâm thôi.
Liễu Du Sinh mặc rất dày, đi một lát đã thấy vừa mệt vừa nóng, nhưng vì sĩ diện nên vẫn cắm đầu đi tiếp, thở như trâu, đầu chóng mắt hoa, chỉ thấy sơn đạo chạy vòng vòng phủ mây mù như đang trêu ngươi thách thức.
Chu Diệu Hoa đi theo sau cậu, phía sau còn có hai người làm đem theo nước và lương khô (anh Hoa đi đâu cũng xách đồ ăn theo =)) )
Liễu Du Sinh dừng lại ngồi phịch trên tảng đá nghỉ xả hơi, mồ hôi tuôi chảy khiến gò má thêm ửng đỏ, đôi môi hồng khẽ nhếch, tóc bết trên sườn mặt khiến người ta hảo muốn ôm~
Mà quan hệ giữa Chu Diệu Hoa và Liễu Du Sinh tuy nói là bạn học nhưng hạ nhân trên dưới đều đã biết hắn mang tâm tư gì, thế nên hai kẻ đi theo thấy cậu vừa leo núi một chút đã thở phì phò trong lòng thầm phỉ nhổ: một tên ẻo lả như đàn bà chỉ được gương mặt xinh hơn thiếu nữ. Chính là lúc nghe cậu nói chuyện cùng Chu Diệu Hoa, mắng mỏ không hề kiêng kị mới biết người này trông vẻ ngoài ôn nhu nho nhã nhưng thực chất rất nóng nảy, ai chọc khùng sẽ lãnh đủ.
Chu Diệu Hoa đến trước Liễu Du Sinh, ôn nhu hỏi: “Nóng lắm sao. Cởi áo khoác ra đi.”
Liễu Du Sinh không đáp, đôi tay vô lực do quá mệt mỏi lại mang găng nửa ngày không gỡ được nút, Chu Diệu Hoa nhanh tay cởi hộ luôn.
Chu Diệu Hoa cúi đầu, ngửi được hương thơm trên người cậu, lại thấy đôi mắt hắc bạch phân minh lúc này đang sũng nước, làn mi cong dài như cánh bướm khẽ run run khiến lòng hắn không khỏi chộn rộn. Nghĩ đến mình cùng Liễu Du Sinh dùng chung một loại dầu gội sữa tắm nhưng lại không có được loại mùi hương này. Kỳ thật hắn mang theo một chai nước hoa Pháp, lúc ở Bắc Bình hay Thượng Hải có không ít nữ nhân dùng, hắn thấy mùi hương khá hợp với Liễu Du Sinh nên giữ lại một lọ cho cậu. Tất nhiên chưa đủ can đảm đem tặng, bằng không nhất định cậu sẽ nổi bão, đem mấy lời thô tiếng tục kia chỉ vào mũi hắn mà xổ một tràng. (=.=)
Trước kia rõ ràng tính tình không thể tốt hơn, sao bây giờ lại biến thành như vậy a~
Chu Diệu Hoa đứng gần Liễu Du Sinh như vậy, cái nút đơn giản nửa ngày vẫn không tháo được, Liễu Du Sinh thấy hai người đi theo nhìn bọn họ cười mới ý thức được việc Chu Diệu Hoa đang làm có bao nhiêu ái muội. Trước kia cậu không để ý, nhưng bây giờ đã biết tâm tình Chu Diệu Hoa, trong lòng không thoải mái, đẩy tay hắn ra. Chu Diệu Hoa bất ngờ không kịp phòng bị, mà lúc này hai người đang đứng trên sườn núi trơn trượt, tuy rằng sườn rộng nhưng lại rất dốc, hắn bật ngửa ra phía sau.
Liễu Du Sinh cũng hoảng hốt, tuy đã vứt găng tay trên mặt đất nhanh chóng chạy đến kéo tay Chu Diệu Hoa, nhưng hắn lại cao lớn hơn cậu rất nhiều, tuyết lại vừa đông nên mềm xốp như bùn, Liễu Du Sinh không thể kéo nổi.