Rời khỏi Thanh Vân điện, trong lòng ai nấy đều có cảm giác nặng nề không sao tả nổi. Ba ngày dùng để tra xét sự việc, tìm ra thủ phạm đứng đằng sau âm mưu hạ độc một tiểu chủ trong cung. Sau ba ngày mà tìm ra được chân tướng, đơn giản là có thể minh oan, nhưng nếu không, toàn bộ trên dưới Khâm Nhân cung đều sẽ phải bồi táng theo Tống Ý Thiên.
Tống Ý Thiên chậm rãi nâng lên rèm mi mắt, nháy mắt che giấu đi vẻ mệt mỏi trên gương mặt. Tính mạng của chục người Khâm Nhân cung giờ đây đều đang ở trong tay nàng, như một nhúm cát nhỏ nhoi mà chỉ cần sơ ý lơi tay sẽ lập tức trôi đi tan thành tro bụi, khiến nàng không thể tĩnh tâm mà suy nghĩ. Huống chi, việc này cũng còn quá nhiều điểm khúc mắc mà nàng vẫn chưa thể nhìn ra. Khi người của Hứa Dĩ Phàm tới lục soát Khâm Nhân cung đã tìm thấy những cành cẩm tú cầu đã trụi hoa được giấu dưới một hòn đá kè bờ chiếc ao cạnh bụi trúc bạt ngàn gần Tuý Liên đường, vốn là chỗ hẻo lánh nhất trong Khâm Nhân cung ít người lui tới, từ đó lấy làm chứng cứ buộc tội Tống Ý Thiên tham gia vào âm mưu hạ độc Mộ Nhược Chỉ. Không một ai biết được điều này ngoại trừ người trong Khâm Nhân cung và những kẻ đã thi hành công việc tra xét, ngay cả việc Mộ Nhược Chỉ là bị trúng độc bởi ăn phải cánh hoa cẩm tú cầu cũng không được công khai. Nghĩ lại, đây cũng là một điểm ưu thế, dù là nhỏ nhoi, để Tống Ý Thiên có thể ngấm ngầm điều tra từ gốc tích.
Nghĩ tới đó, Tống Ý Thiên phân phó cho Ngọc Xuyến và Ngọc Hương đang hoang mang sợ hãi hồi cung trước, còn nàng cùng với Linh Lung và Tâm Liên hướng ngự hoa viên đi tới. Khi đám cung nhân đó dâng cành hoa cẩm tú kia tới trước mặt nàng, Tống Ý Thiên cũng đã kịp thời quan sát qua. Dưới gốc của những cành hoa này đều có bám đất sét pha vàng, loại đất sét vô cùng quý giá nhiều chất dưỡng thảo được đưa về từ vùng Lương Việt phía đông Phán quốc, vốn trong cung chỉ có ngự hoa viên của hoàng gia mới bón hoa cỏ bằng loại đất này, do vậy, chắc chắn đám cẩm tú cầu này được hái từ ngự hoa viên. Đúng là giấu lá thì giấu trong rừng, nếu có bị nghiêm ngặt điều tra thì ai cũng có thể ra vào ngự hoa viên, không thể xác minh được đâu là kẻ đã hái những cành hoa này.
Tống Ý Thiên vốn đang chìm trong suy nghĩ, bỗng cảm thấy thân mình bị kéo ngược trở lại, bản thân đi đôi hài thượng chi cao lênh khênh khó giữ được thăng bằng, suýt chút nữa ngã xuống. Linh Lung cùng Tâm Liên vội đỡ lấy nàng, nhỏ giọng trách: "Tiểu chủ tuy lo nghĩ nhưng cũng chú ý cẩn thận, chỗ này hoa cỏ chằng chịt, lại có nhiều gai tủa ra, người xem đã mắc hết vào y phục rồi, không cẩn thận sẽ đâm vào người tổn thương thân thể đó". Cười nhẹ trấn an Linh Lung, Tống Ý Thiên trong lòng hiểu rõ. Thường ngày Linh Lung vốn tâm tư cẩn mật, cảm xúc cũng không dễ lộ ra ngoài. Có lo lắng cho nàng điều gì cũng chỉ ngầm nhỏ nhẹ nhắc nhở, không hay thể hiện hẳn ra ngoài như bây giờ. Có lẽ giờ trong lòng nàng cũng đang vô cùng hỗn độn bồn chồn, về tương lai của Tống Ý Thiên, tương lai của mọi người xung quanh. Tống Ý Thiên thong thả nghiêng đầu nhìn xuống gấu cung trang đã rải rác bám gai, ánh mắt kiên định mạnh mẽ lạ thường: "Không sao, cung y rất dày, ta sẽ không đau. Đám gai nhọn này, căn bản không thể thương tổn ta, rốt cuộc cũng sẽ được gỡ xuống cả thôi, chẳng phải sao?"
Trở về Khâm Nhân cung sắc trời đã trở thành một màu hổ phách trong suốt của chạng vạng. Vừa bước vào noãn các Tuý Liên đường, Tống Ý Thiên đã thấy Tiểu Liên Tử đang lụi cụi châm trà nóng, hương hoa mai được chưng với nước tuyết tan trữ từ mùa xuân toả ra nồng nàn, khiến lòng người thư thả không ít. Tâm Liên thấy vậy nhanh chóng tiến lại, giọng thì quở trách mà không giấu được vẻ vui mừng: "Tiểu Liên Tử, sao không nằm trên giường dưỡng thương? Thương thế đã khỏi hẳn đâu mà ngươi dám xuống giường chứ!". Tiểu Liên Tử quỳ xuống dưới chân nàng hành đại lệ, cúi đầu nói: "Nô tài thỉnh an chủ nhân. Thời gian qua Tiểu Liên Tử chỉ biết nằm đó hưởng phúc, không hề biết chủ nhân phải chịu biết bao uất ức cực khổ, nay lại bị kẻ khác vu oan giá hoạ hại đến an nguy, nô tài thật vô dụng. Xin chủ nhân lượng thứ". Tống Ý Thiên vội vàng đỡ hắn đứng dậy, sống mũi có hơi cay cay, trầm giọng nói: "Tiểu tử ngốc nhà ngươi còn không mau đứng dậy. Chuyện lúc ấy là ta chọc giận hoàng đế liên luỵ tới ngươi, sao có thể trách ngươi cơ chứ. Huống hồ chúng ta còn ba ngày nữa, ta không tin chân tướng sẽ không được phơi bày". Tiểu Liên Tử nghe vậy sốt sắng hỏi: "Chủ nhân đã điều tra tới đâu rồi. Nô tài nghe Tiểu Hỗ Tử nói rằng do tìm được hoa cẩm tú trong Khâm Nhân cung nên mới khép người vào tội mưu hại Mộ thường tại. Tuy không biết hoa cẩm tú cầu tại sao lại liên quan đến việc hạ độc, nhưng bằng chứng luận tội đó vừa hay xuất hiện trong Khâm Nhân cung, liệu có khi nào là trong số cung nhân có nội gián không?". Tống Ý Thiên nghe vậy ngước lên, bắt gặp ánh mắt phức tạp của Linh Lung đang nhìn mình, lại thấy nàng khẽ khàng gật đầu một cái. Tống Ý Thiên thầm thở dài, quả nhiên Linh Lung cũng nghĩ như vậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tịch Mịch Thâm Cung Phi Đề-Cung đấu lãng mạn
RomanceDòng chảy thời gian dệt nên năm tháng Dùng năm tháng để dệt nên cuộc đời Tứ quốc tứ hải giang sơn trùng điệp, những cuộc đời cứ như vậy được bàn tay số mệnh đan vào với nhau Một khi đã bắt nối nhau tại một điểm Tan hợp phân ly, chẳng còn gì phải luy...