Lúc rời khỏi Vĩnh Hòa cung, bầu trời đã bao phủ một vầng tịch dương.
Trong xe ngựa, Tám Cân dựa vào người Điềm Nhi, Điềm Nhi tựa vào người Dận Chân, ba người đều không ai lên tiếng.
Đột nhiên, Điềm Nhi bật cười phì một tiếng, chỉ vào Tám Cân nói: "Chớp mắt rồi, con chớp mắt rồi."
Tám Cân nghe vậy, chán nản nhún nhún vai nhỏ, vẻ mặt 'thua mất rồi a'.
Điềm Nhi thắng cuộc, cười gập người như đứa con nít, đương nhiên, lúc cười vẫn không quên dụi dụi mắt.
Dận Chân nhìn hai mẹ con một lớn một nhỏ không có chút nào đứng đắn, không khỏi âm thầm ão não lắc đầu.
Cả nhà đang náo nhiệt, xe ngựa lắc lư dừng lại, bên ngoài truyền đến tiếng Tô Bồi Thịnh mang theo ý cười: "Gia, chúng ta về đến phủ rồi."
Một lát sau, Dận Chân bước xuống xe trước, tên nhóc bướng bỉnh Tám Cân cũng tự động tự mình nhảy xuống, nhưng lúc đến phiên Điềm Nhi... Dận Chân đưa cánh tay ra, ai ngờ cô nương nào đó gần đây càng ngày càng được voi đòi tiên, lắc đầu không chịu, giang hai tay ra, bộ dạng như 'chàng ôm thiếp xuống đi'.
Nam nhân khóe miệng giật giật, khẽ trừng mắt liếc nhìn nàng một cái.
Cô nương nào đó làm nũng bĩu môi nhỏ, cái bụng tròn trịa khẽ ưỡn về trước một cái.
Dận Chân mặt không thay đổi nhìn cái bụng bao lấy đám con của hắn, sau đó, mắt lạnh quét một vòng xung quanh. Tô Bồi Thịnh đã sớm thức thời lui về sau ba bước giả làm bức tường cỏ, đám nô tài xung quanh cũng đã khom lưng cúi gằm đầu.
Dận Chân khẽ thở dài, duỗi cánh tay dài ra, ôm nàng xuống.
"Đừng buông, đừng buông..." Điềm Nhi như con bạch tuộc bám lên người trượng phu, đặc biệt rất hùng hồn đắc chí, nói to: "Không biết sao bây giờ chân của thiếp mềm nhũn rồi, nếu tự đi, nhất định sẽ ngã đấy."
Cánh tay đang muốn thả xuống của Dận Chân, cứng đờ ngay lập tức.
Dưới ánh đèn lồng đỏ rực, nhìn khuôn mặt nhỏ bày ra vẻ thật ngây thơ của thê tử, Dận Chân oán hận mài mài răng nanh.
"Vậy thì... phiền toái gia rồi!" như con sóc con cọ cọ bên cổ nam nhân, cô nương nào đó cười còn ngọt hơn mật.
Ngạch nương đúng là chỉ giỏi xảo quyệt! Tám Cân ở phía sau, le lưỡi làm mặt quỷ với ngạch nương thích làm nũng xấu xấu xấu.
Điềm Nhi mặc kệ thằng bé, đắc ý khẽ hứ ———
Cứ như vậy Dận Chân một đường bế Điềm Nhi trở về Gia Hòa viện, cũng may hắn ngày thường tập võ có lực, bằng không với thể trọng bây giờ của Điềm Nhi, thật đúng là không tài nào bế nổi. Đi vào phòng, San Hô cùng Phỉ Thúy tiến lên nghênh đón, thấy tình huống này đầu tiên là hoảng sợ, nghĩ là chủ tử xảy ra chuyện gì, sau lại thấy chủ tử sắc mặt hồng nhuận, mặt mày mềm mại thì hơi yên lòng.
Sau khi tắm rửa xong, Điềm Nhi liền loạt xoạt chui vào trong ổ chăn trên giường gạch, Dận Chân thì ngồi bên cạnh cởi giày ngâm chân. Hai vợ chồng tùy ý tán gẫu vài câu, đúng lúc này, Tô Bồi Thịnh đi vào bẩm báo, nói là có người cầm danh thiếp của Dận Chân đến bái phỏng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Bản ghi chép cuộc sống hạnh phúc ở triều Thanh - Nhất Cá Tiểu Bình Cá
RomanceBản ghi chép cuộc sống hạnh phúc ở triều Thanh (清朝幸福生活手札) Tác giả: Nhất Cá Tiểu Bình Cái (một cái nắp bình nhỏ) Thể loại: Thanh xuyên, cung đấu nhẹ, điền văn, sủng, HE Số chương: 106 Tình trạng: Hoàn Editor: Mạc Thiên Y Nguồn: http://luv-ebook.com G...