Chương 86: Long phượng thai

1.2K 40 1
                                    

Khang Hy năm 67, ngày 18/12, vị hoàng đế thứ năm của triều Đại Thanh, Ái Tân Giác La. Dận Chân đăng cơ lên ngôi hoàng đế tại điện Kim Loan, đổi niên hiệu là Ung Chính.

Chính điện Cảnh Nhân cung.

Phỉ Thúy khom người bẩm báo: "Trong chính điện cung nữ có tám người, thái giám bốn người, cung nữ trong Thiên điện tả hữu bốn người, thái giám hai người, ngoài ra những vị ma ma, thô sử ma ma khác, có ba người, tổng cộng 24 người. Ba vị a ca Hoằng Thì, Hoằng Quân, Hoằng Lịch, bên người mỗi a ca bố trí cung nữ bốn người, ma ma một người, thái giám một người. Bên cạnh Nhạc Nhạc cách cách có cung nữ bốn người, giáo dưỡng ma ma một người..."

Điềm Nhi nửa tựa vào gối mềm màu vàng hoa văn da báo, nghe vậy hơi phất tay cho nàng dừng lại, hỏi: "Em chỉ cần nói nơi này của chúng ta tổng cộng có bao nhiêu người thôi?"

"Tính cả những người mang đến từ vương phủ, trong Cảnh Nhân cung tổng cộng cả thảy có 174 nô tài."

"Ừm..." Điềm Nhi trầm ngâm, nhìn Phỉ Thúy hứng khởi bừng bừng, đột nhiên hỏi: "Em thật sự không muốn lập gia đình sao?" Vấn đề này, nàng từng hỏi Phỉ Thúy rất nhiều lần, nhưng đều bị đối phương cự tuyệt.

"Nô tỳ không lấy chồng, cả đời hầu hạ chủ tử."

"Em tội gì phải vậy a..." Nhìn trên mặt nàng hiện ra một tia bi thương, Điềm Nhi nhẹ nhàng cảm thán.

Hai năm trước, Phỉ Thúy đã có ý trung nhân, là một người chạy việc mua đồ ở vương phủ, Điềm Nhi cũng cảm thấy chàng trai kia cũng không tệ, nhưng một tháng trước ngày thành thân của hai người, ý trung nhân của Phỉ Thúy trong một lần ra ngoài mua đồ, không cẩn thận ngã từ trên xe ngựa xuống, cứ như vậy mà chết. Từ đó trở đi Phỉ Thúy liền tự mình vấn tóc, thề không lấy chồng.

"Em và San Hô là hai người thân cận nhất của ta, tận trong đáy lòng, ta luôn hy vọng các em sẽ sống tốt."

"Nô tỳ biết!" Phỉ Thúy hai mắt rưng rưng, giọng nói như khóc: "Phỉ Thúy đều biết."

Chủ tớ hai người khổ sở khóc một lát.

Điềm Nhi lau nước mắt, nhẹ giọng nói: "Nếu em đã hạ quyết tâm, ta đây cũng không nói gì nữa... Ừm... em và Tiểu Hỉ Tử sau này sẽ là cung nữ chưởng sự và thái giám chưởng sự ở Khôn Ninh cung chúng ta."

"Nô tỳ tạ chủ tử coi trọng." Phỉ Thúy vội vàng quỳ xuống dập đầu tạ ơn.

Điềm Nhi kêu nàng đứng dậy, lại hỏi: "Chỗ Lý thị và Tống thị đã an bài ổn thỏa chưa?"

"Bẩm chủ tử, Lý trắc phúc tấn được an bài vào Cảnh Dương cung, Tống cách cách được an bài ở tại Vĩnh Thọ cung."

Điềm Nhi nghe xong gật đầu một cái, có chút phiền não xoa bụng mình.

Sau khi đại điển Dận Chân đăng cơ kết thúc, ngay sau đó sẽ đến đại điển phong hậu của nàng, nhưng rắc rối ở chỗ là, hiện nay nàng đã sắp đến ngày dự sinh rồi, nhỡ ra...

Nghĩ đến đây Điềm Nhi thật đau đầu rên rỉ một tiếng, đăng lên ngôi vị Hoàng hậu, đó là chuyện biết bao nữ tử mơ ước thiết tha a, huy hoàng trong một khoảnh khắc kia, sợ là không có nữ tử nào có thể kháng cự, Điềm Nhi là một phàm nhân, tất nhiên cũng giống như vậy, nàng hy vọng mình có thể dùng dung mạo xinh đẹp nhất nghênh đón ngày trọng đại mang tính lịch sử kia, nhưng mà... Nàng có chút ai oán thở dài, đối với một bà bầu mà nói, cho dù có mỹ lệ đến đâu cũng vô ích a!

Bản ghi chép cuộc sống hạnh phúc ở triều Thanh - Nhất Cá Tiểu Bình CáNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ