- Mẹ, CON KHÔNG BAO GIỜ ĐỒNG Ý! CON SẼ Ở LẠI VỚI CẬU ẤY!
Bà Jung ôm lấy đứa con trai đang kích động vào lòng, bà nhẹ nhàng:
- Yunho, hãy biết từ bỏ những gì không thực tế. Nếu con không vâng lời, cậu bé kia sẽ gặp nguy hiểm. Con biết đấy, làm sao mà con ngăn được ba con...
Yunho thôi vùng vẫy, im lặng trầm mặc. Đúng là ba hắn có thể làm chuyện không hay với Jaejoong. Hắn không muốn cậu gặp bất cứ chuyện gì và nếu như thế, hắn sẽ phải từ bỏ tình yêu của mình.
- Ngày mai con sẽ bay sang Mĩ, ba đã đặt vé cho con rồi. Xin lỗi Yunho, mẹ không còn cách nào khác.
- Hai người...Con phải gặp Jaejoong, con phải gặp em ấy!
Yunho lại vùng lên như con thú bị thương, bà Jung tức giận tát cậu một cái:
- Con không hiểu sao? Nếu con gặp nó, nếu con còn tiếp tục với thằng bé đó sẽ làm nó gặp nguy hiểm. Hãy tỉnh lại đi Yunho, sang đó và quên đi tình cảm trẻ con ngốc nghếch này đi.
Bà Jung giận dữ đóng sầm cửa rồi khóa lại, chỉ còn lại một mình Yunho, hắn ôm mặt đau đớn. Điện thoại đã bị lấy đi, làm cách nào mà hắn có thể gặp Jaejoong lần cuối đây...
Cùng lúc đó, Changmin đã kịp liên lạc với Yoochun và Junsu, lúc này cả ba đang ngồi ngoài quán ăn.
- Các anh mau nghĩ cách đi, sáng mai anh Yunho bay rồi. Bây giờ mà báo tin cho Jaejoong thế nào anh ấy cũng chạy đến nhà em. Như thế là hỏng chuyện hết, ba em mà biết, anh Jaejoong sẽ gặp nguy hiểm. Min cũng không ra ngoài lâu được, bây giờ ba cũng canh chừng cả Min rồi.
- Chỉ còn cách khuyên nhủ Jaejoong, sáng mai anh sẽ đưa cậu ấy ra sân bay, tuyệt đối sẽ giữ Jaejoong cách xa Yunho - Junsu cũng cảm thấy bi ai thay cho cậu bạn thân của mình.
Chia tay Changmin, Yoochun và Junsu trầm mặc đi đến nhà Jaejoong. Sau khi nghe kể mọi chuyện, Jaejoong đau đớn khụy xuống:
- Tại sao chứ? Xa cách nhau tám năm, chỉ mới yêu nhau được một ngày, tại sao ông trời ác với tôi quá vậy? Yunho à em không muốn rời xa anh đâu...
Junsu rơi nước mắt ôm lấy cậu bạn thân, Yoochun cũng ngồi xuống vỗ về Jaejoong. Trái tim cậu bây giờ đau như cắt, hình ảnh chia cắt tám năm trước hiện ra rõ mồn một trong tâm trí. Cậu ôm lấy ngực khóc nấc, Junsu vội an ủi:
- Ngày mai tớ và Yoochun sẽ đưa cậu ra sân bay. Hứa với tớ cậu chỉ đứng từ xa, vì nếu xảy ra chuyện nhất định cậu sẽ gặp nguy hiểm.
- Đúng thế, tớ đã hứa với Changmin không để cậu gặp bất cứ chuyện gì, và tớ tin Yunho cũng hi vọng như vậy.
Nhếch mép cười đau đớn, Jaejoong để mặc dòng nước mắt đang tuôn rơi trên khuôn mặt:
- Được, tớ hứa, chỉ cần gặp cậu ấy lần cuối thôi.
Junsu và Yoochun ra về, chỉ còn lại một mình, Jaejoong mệt mỏi nằm lên giường, cuộn tròn trong chiếc chăn vẫn còn chút mùi hương của Yunho. Nước mắt, giọt ngắn, giọt dài, lăn theo những dòng suy tư của cậu... Sang Mĩ, hắn sẽ có rất nhiều lựa chọn, rồi hắn sẽ gặp một người khác và hắn sẽ không còn nhớ đến cậu - người con trai đã chờ đợi hắn suốt 8 năm và bây giờ lại tiếp tục đợi...
![](https://img.wattpad.com/cover/122106052-288-k818901.jpg)
YOU ARE READING
Hẹn ước bồ công anh (Bản kỉ niệm những ngày còn là một beta đầy hứng khởi)
FanficTôi đã từng làm việc như một beta mặn nồng với nỗi niềm thêm văn, góp tình cho câu chuyện YunJae. Và hôm nay, ngồi một mình buồn, bỗng nhớ lại chuyện cũ nên xin đăng thành quả của mình lên đây để yêu thêm cass, cảm ơn quá khứ, tri ân hiện tại và hy...