"Ừ..., rất nhớ chị... chị Jiyeon!
Chị..... Jiyeon...
Ba chữ này nghe vẫn ghê tởm như xưa, Jiyeon hoảng hốt đánh rơi cái thìa vào nồi, cả người giống như bị kim châm, không được tự nhiên.
"Chị Jiyeon, thơm quá đi, chị tốt với em quá."
Thực sự Jiyeon rất bất đắc dĩ, cô cũng chẳng thể nói canh gà này không phải nấu cho em ăn? Nếu EunJin nhận mình người tự nhiên số hai, vậy thực sự không ai dám giành vị trí số một, rốt cuộc Jiyeon lĩnh giáo được uy lực của bà cô nhỏ này.
"Này... em ra ngoài rửa tay trước đi, có thể ăn liền đó." Hiền lành với người ngoài là quy tắc cư xử của Jiyeon, từ nhỏ cô đã được dạy, đối xử với khách phải ấm áp như mùa xuân, với lại, Jiyeon nổi giận? Tính Jiyeon chắc sẽ không phát cáu.
Eunjung đón Eunjin trên đường về, bảo Eunjin sắp xếp hành lý dọn đi, không nghĩ vừa về nhà đã thấy Eunjin và Jiyeon ôm ấp nhau.
"Chị Jiyeon ..., ôm chút nữa đi ~~"
"Cái này..." Cô gái nhỏ này cũng không có ý gì khác, Jiyeon không rành nhất là cách từ chối, nếu đẩy Eunjin ra có phải không ổn lắm?
Jiyeon lại không dám cố sức đẩy Eunjin, cũng không dám nói nặng, cuối cùng dùng giọng điệu như dạy dỗ trẻ con:"Em nghe lời đi, rửa tay rồi ăn."
cô không biết từ chối người khác sao? Eunjung đứng sau lưng hai người, thấy hai người ôm thành một cục lòng cũng không tốt lắm, chẳng lẽ Jiyeon đều đối xử tốt với tất cả mọi người...
"Cơm nước xong chị chở em về trường." Eunjung lạnh lùng nói.
Nghe được tiếng Eunjung Jiyeon căng thẳng lên, "... Chị về rồi à." Jiyeon muốn xoay người, sau đó thừa cơ đẩy Eunjin ra, không nghĩ Eunjin cũng xoay người theo cô, hai tay vẫn ôm eo cô như cũ, cằm còn để lên vai nàng.
"Chị, chị Jiyeon hiền lành lắm đúng không, muốn gả cho chị ấy quá."
"Nói bậy bạ gì đó! Đừng nói sang chuyện khác, cơm nước xong chị đưa em về." Dứt lời, Eunjung nhìn thoáng qua Jiyeon, còn không đẩy ra, thực sự là đầu gỗ!
Rốt cuộc Jiyeon nhận ra Eunjung có chỗ không đúng, Eunjung... không phải đang ghen chứ? Jiyeon cắn cắn môi, muốn nhịn cười, nhưng nụ cười trên mặt cũng quá mức rõ ràng, "Eunjin... em buông ra, tôi đi hầm canh."
"Chị, chị dữ quá, nhìn chị Jiyeon này rất dịu dàng ~~" Rốt cuộc Eunjin chịu thả Jiyeon ra, cơm canh quá thơm, bụng cô cũng rất đói, "Ừ, nghe theo chị Jiyeon hết."
"Em câm miệng, ăn!"
Bình thường Jiyeon thấy Eunjung lạnh lùng nhưng trong trẻo, châm lửa một phát... cũng rất quyến rũ.
"Chị Jiyeon——, chị muốn đuổi em đi sao?" Eunjin ngồi sát Jiyeon, cơm ăn được một nửa, đột nhiên để đũa xuống, vẻ mặt oan ức phe phẩy cánh tay Jiyeon.
"Em nói gì?" Jiyeon lúng túng cười hỏi.
"Chị Jiyeon, tối nay chị lên giường ngủ đi, nếu không chị em nói em chiếm giường của chị, muốn đuổi em đi!" Giọng Eunjin nhắc tới Eunjung, giống như nói về người áp bức mình.
Eunjung nói đuổi, cũng rất vô nhân đạo, nhưng quả thực Eunjin rất phiền, Jiyeon rơi vào vòng xoáy bối rối, có đôi khi mồm mép cô ti tiện, nhưng hoàn toàn chỉ xưng vương xưng bá trong nhà, chỉ với người quen thân mới như vậy.
"Jiyeon, em không cần khách sáo với nó, ngủ sô pha mỗi ngày cũng không phải cách."
Jiyeon chọt chọt cơm, nghĩ thầm: Chị cũng biết ngủ sô pha không ổn, để em ngủ chung chị cũng không được sao?
"Em ngủ ngoan lắm, chị Jiyeon, để em ngủ lại đây thêm một đêm, nha?"
Nếu Eunjin chiếm dụng căn phòng của nàng, vậy cô có thể đường hoàng chạy qua ngủ với Eunjung sao? Dù sao, đi công tác hai người cũng ngủ chung giường, Eunjung sẽ không lòng dạ sắt đá nữa chứ?
Ôm chút ích kỉ, Jiyeon trả lời: "Tối nay tôi ngủ sô pha cũng không sao, em không cần phải đi gấp."
Rõ ràng Jiyeon muốn nói, ở hết đêm nay cũng không sao, nói ra miệng thì thành "không cần phải đi gấp."
Thực sự là đồng đội như heo, dáng vẻ lúc bị coi thường đi đâu hết rồi? Eunjung nhấc chân đá nhẹ Jiyeon một cái dưới bàn, cảnh cáo cô nói sai.
"... Sắp vào kì thi rồi, chị Jiyeon dạy tiếng anh cho em đi, tiếng anh của em kém lắm..."
"Tiếng anh của tôi cũng không tốt." Jiyeon từ chối.
"Không sao, chắc chắn tốt hơn em, em chỉ biết... được vài chữ phụ âm chứ mấy?"
Jiyeon: "..."
Tốt xấu gì Eunjung cũng là một học phách, vì sao Eunjin lại có phẩm hạnh thế này.
Eunjin nói thêm gì Jiyeon cũng không còn tâm tư để nghe, hiện tại cô chỉ muốn biết, nếu tối còn ngủ sô pha, Eunjung có đau lòng không, có kéo cô lên giường không?
"Eunjung, chị ăn nhiều chút... đồ ăn không hợp khẩu vị sao?" Jiyeon thấy Eunjung ăn ít, cho là hôm nay mình nấu không ngon, nhưng lại nhìn bên Eunjin, khỏi nói ăn ngon bao nhiêu...
"Chị no rồi."
Eunjung chỉ ăn hai chén cơm, uống gần một nửa chén canh gà, mấy trái táo khô, Jiyeon đếm hết trong bụng, không phải đang giảm cân nữa chứ?
Buổi tối làm Jiyeon còn phải mang kính, Eunjin thực sự lấy sách tiếng anh ra...
"Chị Jiyeon, từ này đọc thế nào..."
"Chị Jiyeon, câu này nghĩa là gì..."
"Chị Jiyeon, chị phát âm dễ nghe quá..."
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Eunyeon- Jijung ] Khi Park Jiyeon biết yêu.!
FanfictionHahm Eunjung Love Park Jiyeon.