Lời này của Bùi Dật Viễn giống như sấm sét đánh giữa trời quang, đem Lăng Phượng đánh ngay tại chỗ không nói, mà sau khi nghe xong "Bài luận không có tiền" của hắn, Lăng Phượng mới thật sự lĩnh giáo đầy đủ phong thái của vị ái phi này.
"Một người sống trên đời, tối trọng yếu chính là ── phải có tiền!"
Ngữ khí của hắn không nhanh không chậm, âm điệu êm ái dễ nghe, nhưng nếu hắn không phải nói những lời này, Lăng Phượng càng thêm vui mừng mà thưởng thức.
"Từ cổ đến nay, không biết bao nhiêu tiền lệ xảy ra trước mắt..."
"Từ từ, tiền lệ?" Không phải Lăng Phượng muốn cắt ngang hắn, nhưng chuyện này cũng có tiền lệ sao?
Bùi Dật Viễn nhìn hắn một cái, còn thật sự gật đầu trả lời: "Có a."
"... Nào có?" Sau một phen trầm tư suy nghĩ, Lăng Phượng vẫn nhớ không ra.
Bùi Dật Viễn lắc đầu, thấp giọng thở dài trả lời: "Phạm Lãi vì sao đem nữ tử mình yêu thích dâng cho Ngô vương?"
"Bởi vì hắn muốn thay Việt vương phục quốc, không thể không nhịn đau bỏ đi những thứ yêu thích." Lăng Phượng đương nhiên trả lời.
"Sai!" Bùi Dật Viễn sửa đúng, "Bởi vì hắn không có tiền."
"... A?"
"Nếu hắn phú khả địch quốc, chung quanh chiêu binh mãi mã, bằng trí tuệ của hắn còn sợ đánh không lại Ngô vương hay sao?" Bùi Dật Viễn trả lời thật có đạo lý rõ ràng, rồi mới hỏi lại, "Tây Thi một thế hệ mỹ nhân tại sao lại phải chấp nhận vận mệnh bi thảm hi sinh cho tổ quốc như vậy?"
"Bởi vì nàng yêu Việt quốc, lại hiểu đạo lý..."
"Sai, bởi vì nàng cũng không có tiền!"
"..."
Không để ý tới Lăng Phượng ngốc lăng không có biểu tình gì, Bùi Dật Viễn tự nói: "Nếu Tây Thi là một cô nương gia cảnh có tiền, sẽ không ở cạnh hồ nước giặt quần áo, lại càng không hội ngộ Phạm Lãi, nàng hẳn là sẽ được nuôi dưỡng trong khuê phòng, rồi sau đó tìm nhà chồng tốt gả cho, cùng vị hôn phu hạnh phúc cả đời."
Lăng Phượng khóe miệng run rẩy, suy nghĩ một lát sau mới hỏi lại: "Chờ một chút, vậy ta hỏi ngươi, Đổng Hiền của Tây Hán là một kẻ có tiền, Hán Ai đế cái gì cũng đều cho hắn, nhưng hắn cũng không có kết cục tốt?" Cuối cùng hắn cũng bắt được nhược điểm.
Nhưng hắn còn chưa kịp mừng thầm được bao lâu, đã nghe Bùi Dật Viễn nghiêm túc nói: "Đây là mặt trái của vấn đề ta muốn nói, hắn chính xác có tiền, nhưng hắn dùng tiền không đúng chỗ, tiêu tiền cũng là một môn học vấn, chính là Đổng Hiền không hiểu, nói cách khác ── hắn không biết xài tiền."
"..."
Nghe hắn giảng giải chuyên nghiệp như thế, Lăng Phượng nhất thời có loại dự cảm kỳ quái, hắn hình như... đã cưới về một nhân vật lợi hại.
"Kẻ có tiền phải học tính tiền, dùng tiền, cất giữ tiền, như vậy mới có thể tạo ra cho mình cùng hậu thế một tiền cảnh càng thêm tốt đẹp." Bùi Dật Viễn làm một bộ dạng người từng trải khuyên giải, "Cho nên Hoàng Thượng thân là người có tiền nhiều nhất trong thiên hạ, cũng nên học mới phải."
BẠN ĐANG ĐỌC
Tiền đồ vô lượng ( edit)
General FictionTIỀN ĐỒ VÔ LƯỢNG Thể loại: cổ trang, cung đình, hài + ngược tâm, anh tuấn hoàng đế công, tuyệt thế mỹ nhân thụ, và tất nhiên là HE. Edit: Thiên Di. " Đều trọng yếu nhất trong cuộc sống của mỗi người đó lẽ là phải có tiền" " Tự cổ chí kim tới nay biế...