Tiểu Lăng sau khi rời giường, thấy sư phụ không ở bên cạnh thì biết hắn tối hôm qua lại thức đêm làm việc, nó tự mình thay quần áo, rửa mặt chải đầu xong liền đi tìm sư phụ. Nhưng rất kỳ lạ, từ trước giờ trong viện vốn không có người mà hôm nay có một người đang đứng, người kia thấy nó cũng lấy ánh mắt kinh ngạc đánh giá nó, nhìn quần áo màu xám của hắn, nó đoán người này là thái giám! Nhưng nó làm gì có thời gian đấu nhãn với người này, sư phụ của nó quan trọng hơn.
"Ngươi là thái giám sao? Tại sao đến chỗ này?" Tiểu Lăng đi đến trước mặt Lăng Phượng, ôm thực hạp to muốn gần bằng nó hỏi.
Lăng Phượng không đáp, vẻ mặt càng thêm kinh ngạc nhìn nó.
"Thì ra là một người câm điếc!" Tiểu Lăng không có gì bất ngờ, thái giám có đủ loại, thiếu tiểu kê kê còn có, giờ có thiếu đầu lưỡi cũng có gì lạ.
Nó không chút hoang mang nhấc cái thực hạp to đùng đi về phía căn phòng nhỏ, thấy nó cố hết sức, Lăng Phượng liền hảo tâm giúp nó một phen. Tiểu Lăng thấy thái giám này không có ý xấu, thế là để cho hắn cầm lấy thực hạp, sau đó hai người cùng nhau đi vào phòng nhỏ.
Vừa vào nhà, mùi mạt gỗ liền ập vào mũi, ánh sáng xung quanh ảm đạm làm cho người ta thấy không rõ cho lắm, may mắn Tiểu Lăng vốn đã quen thuộc với phòng này, nó chạy về một phía, leo lên ghế đẩy cửa sổ cho ánh nắng mặt trời tiến vào, sau đó mới trở lại bên cạnh Lăng Phượng lấy thực hạp.
Lăng Phượng đánh giá căn phòng u ám, thật sự khó có thể tưởng tượng Dật Viễn lại ở chỗ này, trong phòng vươn vãi củi chưa bổ xong, Bùi Dật Viễn vốn là người thích sạch sẽ, mà hiện giờ lại phải ở trong căn phòng như vậy làm việc nặng, trừng phạt như vậy quá đủ rồi.
"Tiểu Lăng...?" Thanh âm có chút khàn khàn bên cạnh truyền đến, làm Lăng Phượng cả người ngẩn ra.
"Sư phụ." Tiểu Lăng nghe tiếng chạy qua, tức khắc nhào vào trong lòng Bùi Dật Viễn.
Lăng Phượng cũng nhìn về phía đó, nhưng mà...
Trời ạ! Hắn thấy cái gì? Khuôn mặt người kia tiều tụy không chịu nổi, không chỉ tiều tụy, trên mặt còn tràn ngập ủ rũ, người mà trước kia được xưng "người xinh đẹp nhất" đây sao?
Bùi Dật Viễn vẫn mặc bố y mộc mạc, nhưng luận tư sắc hay vẻ mặt đều không bằng thần thái dồi dào trước kia, bất quá chỉ mới nửa năm, vì sao một người hoàn hảo lại hao mòn đến như vậy?
Lăng Phượng không khỏi lui vài bước về phía sau, vô tình đá trúng thực hạp phát ra tiếng vang, tiếng vang kia kinh động đến Bùi Dật Viễn, hắn hướng về nơi đó nhìn qua.
Nhìn thấy phản ứng của hắn, Lăng Phượng vội vã nhắm chặt hai mắt lại, không dám đối mặt với hắn, nhưng không như hắn dự đoán, không có gì phát sinh cả, Bùi Dật Viễn chỉ thản nhiên hỏi một câu: "Có người ở bên kia sao?"
"...!" Những lời này làm Lăng Phượng kinh ngạc lại mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào ánh mắt Bùi Dật Viễn.
Mù? Dật Viễn bị mù? Tại sao lại như vậy!?
Tiểu Lăng không để ý biểu tình thay đổi liên tục của Lăng Phượng, trả lời qua loa: "Nga, là sáng nay có một thái giám đứng ở trong sân, con cũng không biết hắn, dù sao hắn cũng chỉ là một người câm điếc, sư phụ không cần phải để ý đến hắn, chúng ta ăn cơm đi!"
BẠN ĐANG ĐỌC
Tiền đồ vô lượng ( edit)
General FictionTIỀN ĐỒ VÔ LƯỢNG Thể loại: cổ trang, cung đình, hài + ngược tâm, anh tuấn hoàng đế công, tuyệt thế mỹ nhân thụ, và tất nhiên là HE. Edit: Thiên Di. " Đều trọng yếu nhất trong cuộc sống của mỗi người đó lẽ là phải có tiền" " Tự cổ chí kim tới nay biế...