Phần Không Tên 95

89 10 0
                                    

Từng có hai vị triết gia trình bày và phân tích biện chứng về quan hệ của động vật giống đực và nữ tiểu bạch. Tuy rằng lúc nam nữ chính giả bộ không quen biết nhau, cơ bản là yêu đương lén lút, nhưng việc này cũng không gây trở ngại tới việc Abigail tôn sùng những lời nói kinh điển của bạn bè mình.

Đệ tử của thời hiện đại – Abigail được miêu tả là một đứa trẻ ngoan, xua nay đối với những lý luận về việc tương tư triền miên vốn chỉ cười nhạt, cô bị những người lớn trong nhà tẩy não toàn diện, nên đương nhiên cho rằng việc kết hợp giữa nam và nữ chính là dựa trên hiện thực, chính là ăn cùng một nồi, ngủ cùng một giường, ở dưới cùng một mái nhà sinh con dưỡng cái, chỉ cần hợp tính cách, hiểu ý nhau, như vậy là được rồi. Hiện tại những sự cố đường thủy đang càng ngày càng giảm, nên không thể có nhiều Jack và Rose(1) như vậy!

Thiếu sự lãng mạn chính là điểm yếu của học sinh ban khoa học tự nhiên vốn liên suy nghĩ đến thực tế. Abigail cảm thấy đối với việc tốn công phu suy nghĩ để có được cái gì đó không bằng đem công sức đó suy nghĩ những phát minh sáng chế phục vụ xã hội mới là đúng đắn.

Nhưng mà, con người luôn là loài không thể tưởng tượng được, bị nhốt suốt ngày trong nhà, không có việc gì làm, hết ăn lại nằm chán chê, Abigail hiện giờ cũng lâm vào tình trạng "triết học" vĩnh hằng của nhân loại – tình yêu!

Abigail thường nghĩ rằng, Voldermort sở dĩ quấn quýt lấy cô có lẽ là bởi vì suy nghĩ "không chiếm được" cô, muốn gặp cô lại thấy không đến, thế nào cũng phải lén lút, tiêu sái đêm khuya đi tới tháp cao mới có thể âu yếm. Mà Abigail trong tình cảnh tính mạng bị uy hiếp nên không thể kiên quyết chống cự, không nghênh đón hắn cũng không cự lại, thế nên Abigail trở thành một ngoại lệ đối với hắn.

Được lắm, nếu nói như vậy thì nếu ở cùng Voldermort một thời gian dài cô có thể biến thành con muỗi hãi cơm trắng hay không?

(Miêu: ý Abigail là vì cô và Voldermort ít gặp nhau, lại có thái độ không rõ ràng nên Voldermort mới để ý đến cô, khi hai người ở chung một thời gian dài thì sẽ trở nên tầm thường nên hắn có thể sẽ không nghĩ đến cô nữa)

Ách... cô không biết.

Thầy giáo hưỡng dẫn sinh của cô trước đây chính là một ông lão gần đất xa trời lại ham phong hoa tuyết nguyệt, chủ nhiệm phòng thí nghiệm của cô lại là một bà lão có sở thích làm người mai mối, sở trường của bà chính là giúp cho những vị hôn thê/phu thích nhau.

Về phần muỗi và cơm trắng... Ách, bọn họ không dạy.

Làm sao bây giờ? Abigail vắt óc suy nghĩ, không có đối sách. Chỉ có thể chống cự một cách tiêu cực.

Cô châm chọc khiếu thưởng thức Voldermort kém cỏi, một căn phòng xa hoa đẹp đẽ bị hắn làm thành kí túc xá. Voldermort không nói hai lời liền cho cô một cái chìa khóa vàng chói lóa, nó là dùng nó có thể tùy tiện đi căn nhà cổ lấy tiền. Cô muốn trang hoàng thế nào thì trang hoàng thế đó, nếu không thích có thể xây một tòa biệt thự mới.

Abigail cầm cái chìa khóa nặng trịch trên tay, nhớ tới một câu nói: muốn giàu có, lấy ma vương.

Cô lại chê bai Voldermort bộ dạng khó coi, mặt chỉ có một nửa có thể gặp người, sao có thể xứng đôi với mĩ mạo của cô. Voldermort không nổi giận, chỉ hơi nhíu lông mày, một phen bắt được cô, răng nanh nhe ra bóng loáng, điên cuồng cắn xuống nửa khuôn mặt của cô, sau đó mỉm cười nói: "được! chúng ta rất xứng đôi! ... nếu không ta cso thể làm cho chúng ta càng xứng đôi hơn một chút!"

đồng thoại abigail greenWhere stories live. Discover now