Chương 11

5.4K 370 9
                                    

Jihoon rảo bước đi vào công ty của mình, đứng đợi thang máy liền gặp một người.

"Myungho." Cậu giật mình khi thấy đồng nghiệp nhỏ tuổi từng hợp tác trong một số dự án của mình trước kia, vì phép lịch sự mà cậu cuối đầu chào.

"Anh Jihoon, chào anh. Anh tới để gặp chủ tịch hả?" Vị đồng nghiệp đó cũng vui vẻ cười, nụ cười tựa như thiên thần vậy. Đó không phải là Seo Myungho một ca sĩ giống cậu sao? Với nhan sắc trông giống thiên thần như thế biết bao người đổ gục vì nó rồi. Không riêng gì với Jihoon, cậu cũng bị đổ gục trước nụ cười tỏa nắng và tông giọng đáng yêu ấy.

"À... ừ, anh muốn hỏi ông ấy về một số thứ." Cả hai cùng hướng đến cánh cửa thang máy đang dần mở ra. Jihoon né sang một bên để nhường đường cho mọi người đi ra ngoài. Lúc nhìn vào bên trong cậu giật mình khi thấy Soonyoung đứng ở bên trong.

"Anh Soonyoung." Myungho vừa thấy Soonyoung đã chạy vào trong thang máy trước. Hai người nhìn nhau cười cười nói nói trông vô cùng thân thiết.

Soonyoung vẫn không hề phát hiện ra Jihoon đang đứng bên ngoài, hoàn toàn chăm chú nhìn Myungho, xoa tóc cậu.
"Đến đây làm gì thế?" Anh hỏi nhỏ.

"Thì đi kiếm ai đó." Myungho nhìn cổ áo sơ mi của Soonyoung bị nhàu đi, liền chướng mắt đưa tay lên chỉnh lại sau đó tự ngại ngùng cười.
"Jihoon, anh không vào... ủa đâu rồi?" Vì ngại, Myungho liền né Soonyoung ra một bước chân, bấm thang máy chờ Jihoon bước vào nhưng vừa quay sang đã không còn thấy bóng dáng cậu đâu nữa.

"Em làm gì vậy, không mau đóng cửa lại đi." Soonyoung nhíu mày nhướn người tới đưa tay nhấn nút đóng cửa thang lại.

"Hả? Anh nói gì?" Myungho giật mình rút tay lại, lùi người ra sau.

"Em giả ngốc cái gì vậy?" Soonyoung lắc đầu, khoanh tay trước ngực nhìn cậu.

"Xì, dạo này làm quản lý cho anh Jihoon chắc mệt lắm nhỉ? Ngay cả gọi cũng không thèm gọi." Cậu chề môi, chả thèm quan tâm đến Soonyoung làm gì, lấy điện thoại ra tranh thủ chụp một vài tấm rồi đăng lên mạng xã hội.

Anh lắc đầu ngao ngán.
"Thấy em bộn bề công việc với người yêu, anh đâu có liều mạng mà đi gọi."

"Hứ, chả phải là do anh trăm công nghìn việc với anh Jihoon sao? Đổ thừa gì em chứ."

"Nhiều chuyện, em thì biết cái gì." Soonyoung nhìn vào đồng hồ đeo trên cổ tay mà nhướn mày. Phải giải quyết xong lẹ mọi chuyện rồi về nhà ngủ một giấc mới được. Tối qua anh còn nhớ mình ra sức cỡ nào, nghĩ tới cũng nhức mỏi toàn thân rồi.

"Tưởng em không biết hả gì, dấu vết hoan ái hiện ra lồ lộ trước mặt còn nghênh ngang giả bộ. Anh đó, đừng có làm gì ảnh hưởng tới một ngôi sao như em đấy." Myungho chề môi khinh thường, chỉnh lại cổ áo rồi bỏ đi ra ngoài khi cửa thang máy vừa mở.

"Cái thằng này..." Anh chửi nó một câu trong miệng, bất giác đưa tay sờ lên cổ áo rồi cười mỉm.

Phải rồi, quên mất hồi tối qua có chú mèo con cắn anh a.

Từ khi thấy cảnh tượng quá dỗi thân mật của Soonyoung và Myungho, Jihoon không tài nào nén được cơn tức giận liền đùng đùng bỏ đi. Cái gì mà gọi tên Soonyoung ngọt xớt như vậy, còn chỉnh cổ áo lại cho nhau nữa, ở đây là công ty mà cũng hành động ba cái trò vớ va vớ vẩn như vậy, thật trơ trẽn mà.

[H/SoonHoon] Ngọt ngào hai từ "Bảo Bối"Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ