Chương 30 (End)

577 40 5
                                    

Trở lại chỗ dừng chân, ba người khác bộ dáng hai người không cần nói, tụi tôi biết hết nhìn hai bọn họ, cả hai bị nhìn cũng thản nhiên ngồi xuống, làm bộ như không có gì.

"Đừng giả vờ, bọn tớ đều đã biết, đoán cũng có thể đoán được, hai người hoà giải rồi" Lưu Chí Hoành vui vẻ cười

"Ừm" Vương Nguyên gật gật đầu

Vương Tuấn Khải xem đã đủ mặt, vỗ vỗ tay gọi mọi người bắt tay vào chuẩn bị cho buổi party sinh nhật Vương Nguyên.

"OK" cả bọn bắt đầu bố trí nơi sân, đồ ăn là cô bác trong thôn giúp đỡ chuẩn bị, đều là hàng xóm trước đây, nên đều rất vui vẻ góp sức.

Mọi người tranh thủ nhanh chóng làm xong trước nửa đêm, ở 12 giờ gửi đến lời chúc phúc của mình.

Nhìn thân ảnh bận rộn của mọi người, Vương Nguyên cảm thấy rất ấm áp, như một đại gia đình...

"Sau này, cũng sẽ có" Thiên Tỉ đi đến cạnh Vương Nguyên, đưa cậu một quả táo.

"Ăn lót dạ, đợi thêm lát nữa là được rồi"

Vương Nguyên cũng nghe ra ý Thiên Tỉ, sau này, đều có bọn họ cùng mình ăn sinh nhật, thật tốt.

Màn đêm kéo xuống, mọi người ngồi quây quần bên nhau, ăn xong bữa tối, xung quanh trang trí thật đẹp, tất cả ấm áp đang có, bạn bè, người thân và người yêu giờ đã bên cạnh, Vương Nguyên vui vẻ từ tận đáy lòng.

"Thọ tinh của chúng ta nhanh ăn đi, vì dạ dày của anh, mà mấy người khẩu vị nặng bọn em cùng anh ăn thanh đạm đấy"

Thiên Nam nhìn Vương Nguyên đang ngẩn người, gắp một đũa đồ ăn vào chén Vương Nguyên.

Mọi người ăn, cười đùa, chờ đợi buổi khuya đến.

"Đã đến giờ, bánh kem lên"

Lưu Chí Hoành nhìn chằm chằm vào đồng hồ, vừa đúng, liền giúp mọi người đem bánh kem ra.

"Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday to Yuan Yuan
Happy birthday to you..."

Mọi người cùng nhau hát bài mừng sinh nhật, chờ đợi Vương Nguyên ước nguyện, thổi nến.

"Mau ước"

Vương Nguyên mỉm cười, chắp tay trước ngực, ở trong lòng, nguyện vọng đầu tiên của hai mươi sáu tuổi, tình yêu của tôi, những người yêu thương tôi, đều phải thật hạnh phúc.

"Tốt... Thổi nến thổi nến"

Dưới sự mong đợi của mọi người, Vương Nguyên thổi tắt ngọn nến.

"Kế tiếp còn có kinh hỉ à nha" Vương Tuấn Khải ra vẻ thần bí nói.

"Là gì vậy?" Vương Nguyên hỏi

"Vào sân trong sẽ biết" Cả bọn đẩy Vương Nguyên vào, bên trong sân không có đèn, cái gì cũng nhìn không rõ.

"Tối quá, không thấy gì hết"

"Sắp rồi, bọn anh đếm 3 2 1, là có thể thấy"

"Ba"

"Hai"

"Một"

Trong chớp mắt, toàn bộ sân đều sáng lên, trên mặt đất phủ kín pháo hoa, xếp thành dòng chữ, Vương Nguyên, Nguyên vẫn là bày ra thành một vòng tròn, Vương Nguyên lòng tràn ngập cảm động, bản thân khi còn chưa debut, ở trên weibo đăng lên một tấm ảnh dùng đá cuội bày ra 王〇, đại biểu tên của mình, hiện tại nhìn thấy, thật sự rất hoài niệm.

"Còn có" Thiên Tỉ đi đến cạnh Vương Nguyên, lấy ra một bó hoa, quỳ một chân.

"Vương Nguyên, cùng anh ở bên nhau nhé"

Vương Nguyên nhìn đến, trên hoa còn có một cái nhẫn, chiếc nhẫn này, tương tự cái Vương Nguyên đã để ý khi họ cùng đi dạo buổi chợ đêm trong nhiều năm trước, hoá ra, Thiên Tỉ cái gì cũng đều nhớ rõ...

"Wow hiếm có... Ở bên nhau... Ở bên nhau" những người khác bắt đầu ồn ào

Vương Nguyên hốc mắt đỏ hoe, cầm lấy nhẫn, mỉm cười nói:
"Được"

Thiên Tỉ và Vương Nguyên đeo nhẫn cho nhau, đan chặt tay, nhìn pháo hoa nở rộ trên bầu trời.

Hạnh phúc có lúc rất đơn giản, có người, có tôi, nắm lấy cơ hội, cầm tay, cùng nhau, đi đến răng long đầu bạc...

HOÀN
____
Lời editor: Cuối cùng cũng đã lấp hố xong bộ Thiên Nguyên đầu tiên, còn mấy phiên ngoại nhỏ mị sẽ làm nốt.

Còn việc đào hố mới, ai cho tui động lực đi.

[Hoàn] [Thiên Nguyên] Nho nhỏNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ