#15

2K 250 23
                                    

Trong khi mấy ông anh xập xình dập dình vui vẻ như thế thì cậu em họ Lại ở nhà một mình chẳng biết làm gì, ngủ thì không nổi, mắt cứ mở thao láo nhìn trần phòng. Sáng nay cậu biết thừa Ahn Hyungseob nói dối, anh ta mà nói chuyện với Yoo Seonho thì không thể ngắn thế được, lại chẳng một tràng giang đại hải những lời dặn dò nghe thôi là thấy mệt dùm rồi, chứ còn đâu thời gian mà chuyển lời cho Kuanlin nữa. Nhưng Kuanlin cảm thấy Hyungseob giống như thể đang gửi cho mình chút thính, rắc cho mình ít bả. Không biết là bả Seonho nhờ hay cậu tự vẽ ra, nhưng cũng làm Lai thiếu suy nghĩ ít nhiều đấy. Cuộc đời khác của Yoo Seonho là kiếp sau à? Tức là chia tay luôn?

Ừ, mà chuyện Yoo Seonho hẹn mình ở một cuộc đời khác thì ý ở trên mặt chữ rồi, còn gì phải nói cơ chứ. Có khi nó là dấu chấm hết cho một mối quan hệ kéo dài. Tuổi mười lăm mười sáu, khi con người ta bắt đầu mơ màng và dần mở ra những cánh cửa dẫn vào từng ngăn một của trái tim, thì những người lần bước vào đó ít nhiều đều để lại những dấu ấn đặc biệt. Ví dụ như Yoo Seonho. Ví dụ như Park Jihoon. Nhưng dấu ấn cũng chỉ là dấu ấn thôi. Không còn ở bên nhau, còn liên hệ với nhau, thì đến vết sẹo còn mờ nói gì đến bóng dáng của một người quen cũ. Seonho cũng thế thôi, có khi vài năm nữa đi du học về tóc nhuộm bảy màu bấm khuyên tùm lum hai tay ôm hai cô gái, miệng vừa phì phèo thuốc lá vừa hỏi Lai Kuanlin là ai. Hoặc là trở thành một chàng trai tinh anh của xã hội, đầu vuốt keo thân mặc vest tay xách cặp táp, nhắc đến cái tên Lai Kuanlin thì sẽ nâng gọng kính, ngẩn ra một chút rồi nói ừ tôi từng quen biết cậu ta.

Kuanlin có muốn thế không? Chẳng biết nữa.

Suy nghĩ mãi cũng mệt mỏi, cậu lăn qua lật lại trên giường, cảm thấy mình nên vận động một chút cho khỏi phải nghĩ nhiều, quyết định trở dậy đến studio tập rap và tập nhảy chuẩn bị comeback.

Nếu Yoo Seonho trở lại mà Lai Kuanlin vẫn giậm chân tại chỗ, thì đó mới là sự chấm dứt hoàn toàn.
.
.
.
Còn Park Jihoon thì tỉnh lại giữa căn phòng có trần dán hoa mà vài tháng trước cứ mở mắt ra là nhìn thấy, tự dưng vừa muốn khóc vừa muốn cười khẩy một cái.

Ôi đến là phiền muộn, Jihoon thở dài, lồm cồm bò dậy. Đây không còn là nhà cậu nữa - mà thật ra có lúc nào nó là nhà cậu đâu, nó là cái tổ chim mà Kim Samuel mua cho cậu khi cậu là con hoàng yến của cậu ta thôi. Cậu chẳng thuộc về nơi này bao giờ cả.

Lúc lướt ngang qua phòng khách, cậu nhìn thấy có một cục gì đó nằm cuộn tròn giữa sofa, ngồi tính toán một chút thì khẳng định cục này là Kim Samuel chắc luôn rồi.

Chứ Park Woojin thì đào đâu ra chìa khoá nhà này.

Samuel ngủ có vẻ rất mệt, trông cậu ta cứ như thể sắp nhũn ra thành bột chảy nhão nhoét khắp sofa, mắt nhắm nghiền còn miệng thì hơi hé. Trong lòng Jihoon hơi hỗn loạn một chút, thầm nghĩ ngủ co quắp thế này trông cũng thật đáng thương. Cậu đặt tay lên trán, vậy mà không thấy sốt.

Chắc mệt quá thì ngủ vậy thôi.

Jihoon mang máng nhớ chuyện được người ta cõng về, cũng hơi nhớ rằng Samuel có nói gì đó với mình, một câu chuyện từ thời thực tập sinh xưa cũ. Nhưng lúc ấy rượu đang đánh nhau với cơ thể cậu, công thành rồi chiếm được lý trí, Jihoon mơ hồ nghe chữ được chữ mất, từ thích lọt vào tai rồi không công phá được bộ não đã mít đặc và từ chối xử lý thông tin, cậu đành buông xuôi cho nó ra theo đường tai bên kia. Giờ nghĩ lại thì, lúc ấy Samuel đã nói gì nhỉ?

[ChamSeob] SolitaireNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ