16

1.8K 251 12
                                    

SaJeong_1112 nhận tem :">

Nam Tuấn nghe được như thế , cắn cắn môi . Trong lúc mang thai , giai đoạn ốm nghén đúng là giai đoạn khó khăn nhất . Cứ ăn được bao nhiêu thì lại nôn ra . Rất khó khăn . Thạc Trân thấy anh im lặng , không nói gì . Cậu biết chắc chắn anh sẽ không về được . Phải ráng chờ đợi thôi . Nhưng mà nhớ chết đi được . Lâu lâu cũng phải nuông chiều cảm xúc một chút .

- Em biết điều ước đó sẽ không thực hiện được . Phải chờ những mấy ngày nữa . Lúc đó em với anh mới đến với nhau được .

Thạc Trân nói xong , mặt phảng phất nét buồn buồn . Nằm lên cái gối Nam Tuấn hay nằm . Vẫn còn một chút mùi hương của anh . Cái áo đang mặc cũng có mùi của anh nữa . Hễ nghe ở đâu có mùi của anh . Lại cảm thấy nhớ .

- Anh nghĩ hai tuần sẽ sớm kết thúc . Khi đó ... anh sẽ về với em liền .

- Nhưng lỡ như ông Lâm lại bắt anh ở thêm một tuần nữa thì sao ?

- Không gì có thể ngăn cản được anh đâu .

Thạc Trân gật đầu . Tạm tin tưởng . Trong lòng cậu vẫn còn hoài nghi . Vẫn còn nhớ những chuyện đã xảy ra với mình ở lúc trước . Cho nên vẫn còn một chút đa nghi . Nhưng lại chẳng dám nói ra . Lại sợ anh buồn . Cho nên cứ giấu trong lòng . Nếu có nói vẫn nói cho Doãn Kì hay là Hiệu Tích . Dù họ đã bảo là yên tâm . Nhưng trong lòng vẫn còn lo canh cánh . Hay là bây giờ hỏi luôn cho rồi .

- À , anh này . Em muốn hỏi anh một điều .

- Chuyện gì thế ?

- Anh còn thương em chứ ?

Nam Tuấn nghe được như thế . Nụ cười trên môi tắt đi . Thạc Trân thì lấy cái chăn ôm ôm vào người . Lâu lâu liếc nhìn anh rồi lại liếc xuống dưới . Dùng tay bấu chặt cái chăn .

- Em vẫn còn bán tin bán nghi đúng không ? Về những chuyện đã xảy ra trước đây với chúng ta đúng chứ ?

Gật đầu . Chuyện cậu bán tin bán nghi là chuyện bình thường . Không có gì là lạ cả . Tự dưng một kẻ ngày trước rất ghét mình . Ấy vậy mà bây giờ lại sủng mình . Nâng như năng trứng , hứng như hứng hoa không chừng . Nghi ngờ chứ . Bởi vì biết đâu sẽ lợi dụng tình cảm của mình thì sao . Đến khi trở mặt , bản thân sẽ là người rơi xuống vực thẳm . Rất đau . Vết thương lòng là vết thương hầu như khó chữa .

- Không sao . Chuyện đó anh vẫn không trách em . Anh tin một ngày nào đó em sẽ tin tưởng anh . Rằng anh rất yêu em , rất thương em là đằng khác . Đúng là ngày trước , anh là một thằng ngu ngốc . Cứ toàn quyền quyết định do người ta . Gia đình , bạn thân đã ngăn cản nhưng chẳng nghe . Khi đó cứ xem em là một kẻ đáng ghét . Cứ tìm mọi cách để giết chết em , cho em nếm trải cảm giác địa ngục ấy . Nhưng khi mọi chuyện sáng tỏ , anh dần nhận ra . Mình đã sai . Rất sai là đằng khác . Nhẹ dạ tin tưởng để rồi rơi xuống hố sâu . Lúc đó xin em nhiều lần tha thứ . Nhưng em không chấp nhận . Cũng đúng . Em không tha thứ cho anh là đúng . Đã gây ra quá nhiều thống khổ . Làm sao mà dễ dàng tha thứ cho được chứ ? Nhưng may mắn thay . Cuối cùng em cũng chịu nguôi ngoai , tha thứ cho anh .

| NamJin | Từ Hận Thành Yêu Part 2Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ