Lúc trở lại Trấn Quốc Công phủ đã là giờ hợi ba khắc. Giang Chính Mậu cùng tam huynh đệ đều ở tiền thính chờ,nhìn thấy Kiều Thị cùng Giang Diệu đi vào, mới dồn dập đứng lên nghênh đón. Giang Chính Mậu thấy đuôi lông mày của thê tử mỉm cười, liền biết thê tử hôm nay tâm tình không tệ,bèn tùy ý hỏi chút việc trong buổi tiệc mừng hôm nay. Kiều Thị nói liền một trận, sau đó mới nói việc Tuyên Vương tiện đường đưa xuất cung, "... Quốc công gia như là không nhìn thấy, giáo dưỡng của Tuyên Vương này thực sự quá tốt."
nói đến đây, Kiều Thị liền không thể không nhớ tới thân thế của Lục Lưu. Có thể đạt được quyền chức như ngày hôm nay, đứa nhỏ này cũng không dễ dàng, làm cho người khác có chút đau lòng.
Giang Thừa Ngạn không chịu nổi mẫu thân mình khen ngợi nam nhân bên ngoài, nay vừa nghe, liền cau mày nói: "Vô sự hiến ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp. Mẫu thân, danh tiếng của Tuyên Vương không tốt, chúng ta vẫn nên đề phòng vẫn hay hơn."
Giang Diệu đang nâng chén trà hoa cúc, cúi đầu uống trà nóng,nghe được đánh giá của Tam ca đối với Lục Lưu, liền cau mày, mặt lo lắng nhìn về phía Kiều Thị.
Thấy Kiều Thị nhướng cao hàng mày liễu lên, trừng Giang Thừa Ngạn nói: "Thực là lấy lòng dạ tiểu nhân so với lòng tốt của quân tử. Ta thấy con đó, ngày thường đọc sách cũng chỉ đọc chơi thôi hả." Kiều Thị không chịu nổi người khác trái ý với bà, huống chi giờ khắc này bà lại đang rất cao hứng. Lại nói, " Trấn Quốc Công phủ chúng ta mặc dù là gia đình giàu có, nhưng con nhìn thử xem người ta là thân phận gì... Con nói cho mẹ nghe thử, người ta có ý đồ gì với chúng ta?"
Theo ý của Kiều Thị, Tuyên Vương chỉ là nhấc tay làm việc tốt, không có bất kì ý đồ gì với bọn họ. Nhưng bọn họ ngược lại, sau lưng lại chửi mắng người ta như thế.
Giang Thừa Ngạn bị nói tới nói lui, ngẫm nghĩ một chút, xác thực không nói được sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu nói là hắn muốn lấy lòng của Giang Chính Mậu, người ta cũng đâu cần. Nghĩ kỹ lại, vẫn đúng là người ta cũng không có ý đồ gì với nhà bọn họ.
Nhưng Giang Thừa Ngạn vẫn cảm thấy quái lạ, một mực lầm bầm nói: "Riêng con thì vẫn cảm thấy rất khả nghi."
Kiều Thị cảm thấy nhi tử của mình quả thực thẳng thắn, ngu ngốc không nhận biết được thị phi, đều đãsắp cưới vợ sinh con, cũng không thể lại tiếp tục như thế. Bởi vậy, Kiều Thị lại nghĩ đến Tuyên Vương ôn hòa trầm ổn trước đây, người ta cũng chỉ lớn hơn ba nhi tử của bà có vài tuổi, so sánh giữa người và người sao lại kém nhau nhiều như vậy chứ? Làm mẫu thân thích nhất là hài tử của mình giỏi hơn khi so với người kha s, từ nhỏ đến lớn, nói tới ba huynh đệ này, không ai không tán thưởng, con thứ ba ưu tú, Kiều Thị cũng nở mày nở mặt. Bây giờ so sánh không bằng, vẫn là lần đầu tiên.
Kiều Thị căm giận nói: "Đồ khỉ con(*), một chút cũng không biết tri ân báo đáp." Lại nhìn khuê nữ của mình nói , "Diệu Diệu, con nói xem."
(Trích từ câu: nuôi khỉ dòm nhà, ý nói nuôi cũng uổng công)
Giang Diệu vốn đang chột dạ, nay bị mẫu thân mình điểm danh, bỗng nhiên ngẩn người. Nàng suy nghĩ một chút, mới nói: "Mẫu thân, Tuyên Vương chỉ là nể mặt trưởng công chúa thôi. Có điều —— mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì, người ta cũng đã khách khí chờ chúng ta, chúng ta tất nhiên ghi nhớ trong lòng."
BẠN ĐANG ĐỌC
CƯNG CHIỀU THÊ TỬ BẢO BỐI - Phần 1
RomansaTác giả:Mạt Trà Khúc Kỳ Thể loại:Ngôn Tình, Trọng Sinh, Cổ Đại, Sủng Nguồn:DĐ Lê Qúy Đôn Trạng thái:Full Giang Diệu chính là vị công chúa nhỏ của phủ Trấn quốc công dương thịnh âm suy. Trong tam phòng chỉ có một mình Giang Diệu là nữ, trên nàng có...