Chap 1: Cảm giác mơ hồ

1.1K 18 7
                                    

" - Mặt trăng vốn dĩ luôn tròn, nhìn không trọn vẹn thì hãy trách tầm mắt giới hạn của chính ta!"

Mây đen ùng ùng kéo đến, trong chớp nhoáng đã "nuốt" mất mặt trăng. Từng đợt sấm dữ dội xé ngang bầu trời, loé sáng khắp vùng, thấp thoáng bóng của một sinh vật lạ chao đảo trên không.

Quân lính tò mò đứng xem cho đến khi nhận ra sinh vật ấy chính là một con rồng trắng khổng lồ, nanh vuốt bén lẹm, thần sắc hung tợn thì mới khiếp vía, ba chân bốn cẳng tháo chạy. 

"Ầm" - Con rồng lớn lao thẳng xuống hồ tạo thành cơn địa trấn, hất nước trào lên bờ, cuốn trôi đám lính.

Cảnh vật điêu tàn, cõi lòng nát tan, lặng ôm thân xác lạnh tanh của nàng mà dòng lệ vị nam nhân kia không ngừng tuôn rơi.

- Tại sao...?

Một chiếc lá phong đỏ nhẹ nhàng rơi xuống tay hắn, phản phất dư vị của mùa thu.

Mùa thu. Sắc đỏ vàng tràn ngập khắp nẻo đường. Không gian trở nên yên tĩnh và mờ ảo. Thời gian thì như lắng đọng, đông cứng lại rồi nhẹ nhàng rơi.

Vài cơn gió lén lút thổi tung những chiếc lá úa, làm chúng tít lên khoảng trời rực ánh hoàng hôn.

- Hay lắm! Mùa thu yêu thích của tớ đã đến!

Tamo hớn hở chạy trên con đường phủ kín lá phong bay. Mái tóc xõa dài màu cam cháy khiến cô như hoà lẫn, biến mất khỏi khu rừng.

- Một cảm giác gì đó đang thấm vào lòng tớ!

Chishi đặt tay lên ngực trái mình, xao xuyến trước mỹ cảnh lãng mạn, bình yên này. Norido đón nhận những chiếc lá cam đỏ, mê mẩn:

- Lá phong đẹp quá!

- Trong website hướng dẫn du lịch có nói, con đường này đẹp nhất mỗi khi thu về! Quả thật chẳng sai!

Sau khi đọc vài dòng quảng cáo trên điện thoại, Toji gật đầu công nhận, rồi tấm tắc khen.

- Địa điểm tiếp theo chính là ngôi đền phía bên kia rừng thì phải!

Norido quan sát bản đồ kỹ lưỡng, chỉ về phía Tây, thông báo cho ba cô bạn của mình. Nghe sắp đến địa điểm mà họ mong muốn, Tamo mừng rỡ, giật lấy tấm bản đồ, hí hửng làm người dẫn đường:

- Theo tớ, theo tớ!

- Tamo à, cậu đang xem ngược đúng không?

Chishi phát hiện Tamo cầm sai chiều bản đồ, nén một tiếng thở dài rồi khoanh tay chất vấn.

- A..hahaha!!!

Nhận ra sự ngáo ngơ của bản thân, Tamo gãi đầu, gượng cười nhìn Chishi. Ngay khi cô sơ ý cũng là lúc cơn gió mạnh ập đến, cuốn bay tấm bản đồ về phía trước.

- Này, này, đợi đã!

Tamo bối rối, lập tức đuổi theo tấm bản đồ.

- Tamo!!!

Cả bọn hoảng hốt, vội gọi tên cô, rồi dí sát sau lưng.

Rượt bắt nhau mãi trong khu rừng phong, họ đã đến địa phận của ngôi miếu cổ.

[Xuyên không] Vương triều SeminoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ