Chương 28

1.8K 31 4
                                    

Dịch: Nguyễn Hạ Lan

'ĐỊNH QUYẾN RŨ AI?'

*****

Làn gió đêm mát rượi khẽ lướt qua, mùi mồ hôi trên người anh chui vào khoang mũi, mang theo tia cám dỗ khó gọi tên, lặng thầm chìm xuống đáy tim. Lưng Kiều Mộ dán lên vách tường đã phát lạnh, cô ngẩng đầu, thở hổn hển.

Trước nay, Tiêu Trì luôn trực tiếp, song giây phút này anh lại không hề bình tĩnh, thậm chí còn hơi hoảng. Thực sự có phần... bất ngờ. Hàng mi Kiều Mộ giấu trong bóng tối chớp chớp, đôi mắt bừng ánh cười nồng đượm, "Bằng không anh tưởng thế nào?"

"Tưởng thế nào? Giỡn xong rồi tính quẳng đi, đâu ra chuyện tiện lợi thế." Tiêu Trì nhìn vào mắt cô, nghiến răng cảnh cáo: "Không được lấy!"

Dứt lời, bên kia phòng khám truyền tới tiếng động có người đang đi vào cửa, cả hai đều giật mình.

Tiêu Trì nhanh chóng khôi phục nhịp thở, khẩn trương giơ tay che miệng cô, xoay đầu nhìn bên ngoài.

Đứng ở góc độ của anh, vừa vặn trông thấy được cửa sau của phòng khám. Ánh sáng hiu hắt, người tới mặc sơ mi trắng quần âu đen, bước chân nặng nề và do dự.

Người đó đã đi hết hành lang gấp khúc. Nhận ra là Tần Bân, hai đầu lông mày Tiêu Trì bỗng chốc trĩu xuống.

"Kiều Mộ à?" Tần Bân đột nhiên cất lời, tiếng bước chân cũng mỗi lúc một gần.

Tầm mắt của Kiều Mộ bị Tiêu Trì che khuất, cô không thể nhìn thấy tình hình viện trước. Nghe ra giọng của Tần Bân, cô lặng lẽ trợn mắt, đốm lửa không tên bốc lên.

Anh ta đến làm gì?

Tiếng bước chân tới ngoài nguyệt môn*, Tiêu Trì khẽ mài hai hàm răng vào nhau, lấy tay che miệng Kiều Mộ, ngọn lửa ghen tuông cuồn cuộn trong lòng, anh lại cúi đầu phủ kín môi cô.

Ấu trĩ! Kiều Mộ cười thầm, hai tay túm lấy chiếc áo phông của anh. Dưới lòng bàn tay, trái tim đang đập điên cuồng của Tiêu Trì, hệt thủy triều xuyên qua lớp vải vóc, dần dần trùng khớp với nhịp tim cô.

"Kiều Mộ..." Tiếng Tần Bân bỗng nhiên im bặt, dừng chỗ nguyệt môn. Anh ta nheo mắt không dám tin, há miệng mà chẳng phát ra nổi chút âm thanh nhỏ.

Phòng khách vẫn sáng đèn, hai bóng dáng nơi hành lang gấp khúc bên phải cửa lớn, dẫu hóa thành tro, Tần Bân liếc mắt cũng có thể nhận ra ngay chính là Kiều Mộ và Tiêu Trì.

Anh ta biết cô không thích mình, nhưng chưa bao giờ nghĩ, có một ngày sẽ tận mắt trông thấy cô và người đàn ông khác ôm hôn thắm thiết như vậy...

Tiêu Trì bình thản dời môi, híp mắt quay đầu đối diện với cái nhìn của Tần Bân. Anh vừa thở gấp vừa cười nói: "Tổng giám đốc Tần, muộn thế này còn tìm bạn gái tôi có chuyện gì?"

Kiều Mộ bị vây trong vòng ôm của Tiêu Trì, đôi mắt hiện lên vẻ tinh nghịch. Cô duỗi ngón tay trỏ chọc mạnh vào lồng ngực anh.

Cô thành bạn gái anh lúc nào hả?

"Có việc nghiêm túc!" Mặt Tần Bân lạnh đi, ánh mắt toát ra sự tức giận: "Tôi cần nói với cô ấy!"

9527 - Tố Tố TốNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ