Chương 8: Về nhà

96 11 0
                                    

Diệp Bảo Yên mới sáng sớm đã dậy chuẩn bị, cô muốn bản thân phải thật chỉn chu, có như vậy mới giữ được thể diện cho Hoàng Vân.

Hơn ai hết, Diệp Bảo Yến là người rõ nhất tầm quan trọng của mình hay nói cách khác là nhà đầu tư khi có mặt ở buổi họp cổ đông.

Vào một ngày nào đó hơn hai năm về trước, chuông điện thoại của cô cứ réo liên tục không ngừng nghỉ, tin nhắn cũng nhiều, nhưng cô không buồn nghe, đến động vào máy cũng lười, thẳng tay tắt nguồn luôn.

Diệp Bảo Yến ngày đó đối với mấy chuyện hợp đồng hợp điếc không hề biết, cũng không quá quan tâm, khi ấy cô muốn bán đất, muốn có tiền, chỉ vậy thôi.

Nhưng hiện khác rồi, thời thế thay đổi, Diệp Bảo Yến phát hiện mình ngày trước thật ngu, khiến mọi thứ chậm lại mất 2 năm.

Cô chắc nhận ra hôm trước mình ăn mặc có chút khoa trương, nên hôm nay đã tiết chế lại, mặc một bộ vest với họa tiết hoa hồng xanh. Hôm nay cô đặc biệt không đội tóc giả, giữ nguyên thuỷ bộ tóc ngắn bóng mượt của mình, tuy nhiên phong cách trang điểm lại Tây hoá, nhưng may mắn phù hợp.

Cuộc họp diễn ra lúc 10:00, đồng hồ điểm 09:15, cũng nên khởi hành rồi.

Diệp Bảo Yến với tâm thế vô cùng phấn khởi, nhưng vừa mở cửa ra thì đập vào mắt cô bộ mặt vô cùng hớt hải. Là Lâm

Không hiểu sao lại có dự cảm chẳng lành.

Cô nhíu mày, nghiêng nghiêng đầu. Cậu cười cười, rồi bất thình lình dùng lực kéo cô ra ngoài, tiện thể đóng luôn cánh cửa ra vào.

Diệp Bảo Yến chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ mới kịp nói chữ "Cậu" đã bị người kia kéo đi.

Cậu lôi cô ra phía cầu thang máy, con số trên bảng thông báo hiển thị số 8, rồi 9, rồi 10...

"Cậu đang làm cái..."

Lại một lần nữa Diệp Bảo Yến bị ngắt lời bằng một cái kéo mạnh, lần này dùng lực nhẹ hơn, cô phát hiện ra cậu đang hoang mang, mồ hôi sau lưng áo và trên trán cũng có vẻ nhiều

Lâm kéo cô chạy ra phía cầu thang thoát hiểm, khi cánh cửa thoát hiểm vừa đóng cũng là lúc thang máy kêu một cái "Tinh". Cửa thang máy mở.

Diệp Bảo Yến bị Lâm dúi xuống dưới đất, nhất quyết không cho cô ngẩng đầu, còn mình thì cứ dướn dướn người nhìn qua lớp kính trong suốt ở trên cửa ra vào, vài giây lại thụp xuống.

"Cậu bị điên..."

"Suỵt"

Cậu đưa ngón trỏ lên môi mình ra hiệu. Diệp Bảo Yến biết điều hạ thanh âm nhỏ xuống, thì thào

"Cậu bị cái gì?"

"Im lặng, nhìn đi"

Cậu tránh qua một bên, nhường chỗ cho Diệp Bảo Yến cùng nhìn ra cửa kính. Từ đây có thể thấy nhà của cô đang bị một tốp người mặc áo đen - chẳng có vẻ gì là hiền lành đứng trước cửa. Chúng bấm chuông

Chuông kêu ba hồi, không có ai ra trả lời, chúng lại bấm thêm lần nữa.

Diệp Bảo Yến nhíu nhíu mày, hiếu kì, làm gì vậy?

[Bách Hợp - Sáng tác] Yêu nhầm bản saoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ