Chương 36: Người phụ nữ trong bức ảnh

67 3 1
                                    

Trước đêm Hoàng Vân phải đi công tác, Diệp Bảo Yến liên tục thở dài. Khoảng hơn 1 tuần qua, cô nỗ lực tìm kiếm bằng chứng phản bội của trợ lý Hà, nhưng đều đi vào ngõ cụt. Diệp Bảo Yến không thể tìm thấy gì ở bàn làm việc của cô ả, cũng như ở phía Lưu Đông Quân. Mọi thứ dường như đều được dọn dẹp một cách sạch sẽ như chưa từng có chuyện gì xảy ra

Ngược lại phía Hoàng Vân lại có chút khởi sắc. Nàng dù tin Diệp Bảo Yến, nhưng trong thâm tâm vẫn luôn mong những gì cô nghe được chỉ là hiểu nhầm. Dẫu sao đối với Hoàng Vân, trợ lý Hà đã theo nàng 2 năm trời, tin tưởng biết nhường nào để cho đến khi nghe thấy tin đó thì mọi thứ sụp đổ

Diệp Bảo Yến đảo mắt nhìn người đang chuẩn bị đồ đạc ngày mai lên đường mà ngán ngẩn – "Tôi thật sự không thể đi cùng cô à?"

"Tôi chỉ đi có mấy ngày thôi mà" – Hoàng Vân đáp lại bằng nụ cười trấn an - "Không cần lo"

"Sao mà không lo cho được" – Diệp Bảo Yến lăn qua lăn lại trên giường – "Cái con người kia vẫn còn ở bên cạnh cô cơ mà"

"Bảo Yến" – Hoàng Vân không thích cách mà cô suy nghĩ tiêu cực cho người khác. Có thể là do nàng lương thiện, nhưng đối với việc kết tội một người mà chưa có bằng chứng xác thực, nàng cảm như đó cũng là một tội đồ

Diệp Bảo Yến nhảy xuống giường và đến chỗ Hoàng Vân. Cô ôm nàng từ phía sau, cằm đặt lên vai nàng – "Tôi nói gì sai?" – Nhưng Hoàng Vân không trả lời, nàng bộc lộ sự khó chịu của mình bằng cách vùng ra khỏi lòng cô – "Hoàng Vân, không phải tôi không tìm thấy bằng chứng, mà là chưa tìm thấy, cô phải cho tôi thời gian"

"Tôi vẫn đang đây" – Nàng nhún vai và cố tỏ ra thản nhiên nhất có thể, nhưng ánh mắt buồn phiền đã nói lên tất cả - "Nhưng Bảo Yến, thời gian thì luôn có hạn"

"Tôi biết, tôi biết" – Cô ngắt lời, rồi tiến tới vòng tay qua eo nàng – "Nhưng ít nhất trong khoảng thời gian này cô cũng đừng tin tưởng cô ta quá, tôi không tin cô ta, ánh mắt cô ta nhìn cô cứ như là..."

Hoàng Vân nhíu mày, nàng kiên nhẫn chờ xem câu tiếp theo Diệp Bảo Yến sẽ nói gì, nhưng cô chỉ dừng ở đó, mím môi đang suy nghĩ, rồi lắc đầu – "Không có gì...chỉ là, đừng tin tưởng cô ta quá"

"Nhưng mà Bảo Yến, tại sao cô lại phải vất vả như thế làm gì?" – Đột nhiên Hoàng Vân hỏi một câu khiến cô đờ người

"Hả?"

"Ý tôi là, tại sao cô lại phải tìm bằng chứng để làm gì? Như vậy không phải công ty của bố cô cũng sẽ gặp liên lụy sao?" – Hoàng Vân nói mà chẳng dám nhìn vào mắt Diệp Bảo Yến, cứ đảo qua đảo lại

Cô nhìn thấy vậy thì nở nụ cười hiền, trong lòng đang hết sức vui vẻ. Hôn lên trán người kia một cái, Diệp Bảo Yến dịu dàng nói – "Tôi không chỉ vì cô, Hoàng Vân. Nếu VEarth nhờ cách này mới dành được chiến thắng, thì tôi thà để bố tôi thua cũng không để ông chơi gian lận, chuyện này mà lộ ra, VEarth sẽ không còn chỗ đứng nữa, không phải sao?"

Những lời nghe rất đạo lý kia của Diệp Bảo Yến được nói ra đến cô còn thấy phục bản thân, vậy mà đáp lại chỉ là cái lắc đầu của Hoàng Vân – "Cũng không hẳn vậy" – Nàng nói - "Cho dù chuyện này có lộ ra hay không, cũng chỉ có mình tôi, cô, trợ lý Hà và cả bố cô biết, người được lợi vẫn là chủ đầu tư, họ ra công trình, chúng ta đấu thầu, ai thắng thì họ vẫn là người lợi nhất"

[Bách Hợp - Sáng tác] Yêu nhầm bản saoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ