Chương 40: Kẻ phản bội (2)

84 5 0
                                    

3 giờ sáng, Hoàng Vân mê man rồi bừng tỉnh. Dù cho trong phòng có bật điều hòa và thậm chí nó còn khiến người còn lại tê cóng đôi chân thì người đang nằm trên giường ngủ hiện giờ vẫn đầm đìa mồ hôi

Hoàng Vân không nhớ mình đã mơ gì, chỉ biết nó rất kinh khủng, cứ như là hiện tượng não chết vậy, nàng những tưởng mình bị bước hụt, bị hẫng một cái rồi lăn đùng xuống cầu thang cũng nên

Thế nhưng, cảm giác ngay sau khi bật dậy chính là nàng cực kì hối hận. Cơn choáng váng và đau đầu dẫn xuất hiện, nó khiến người quýnh quáng nghiêng trái nghiêng phải và trước mắt bỗng thành một vùng tối chập chờn

Theo phản xạ, Hoàng Vân đưa tay di di thái dương, nhắm chặt mắt để cố gắng xua tan cơn khó chịu cứ kéo đến một cách dồn dập, cộng thêm với cái cồn cào từ dạ dày co thắt lại, khiến nàng buồn nôn, kể cả khi tối qua người chỉ bỏ vào bụng vài miếng thịt và còn lại toàn là rượu

"Cô ấy bảo buông ra, cô ngu thật hay giả vờ ngu đấy?"

"Bảo Yến" – Chợt nàng nhớ tới cô. Trong giây phút hoảng loạn ấy, nàng đã thấy cô, cứ như một phép màu kì diệu mà thượng đế đã nghe lời thỉnh cầu trước đó, Hoàng Vân cảm nhận được cái ghì chặt bảo vệ của Diệp Bảo Yến, nàng núp trong lòng cô và thỏa mãn liếc nhìn con mắt ngỡ ngàng của Hà Minh Uyên, đáng đời ả lắm!

Tay còn lại của Hoàng Vân vô thức tìm loạn sang đầu giường bên cạnh. Nó mát lạnh! Và phẳng phiu, trống vắng đến lạ! Cứ như chưa từng có ai nằm lên, hoặc chính xác hơn là nó vốn dĩ không có người nằm

Mặc kệ cơn đau đầu âm ỉ, nàng trừng mắt rồi dáo dác nhìn xung quanh, chẳng có một ai – "Bảo Yến" – Gọi lớn – "Bảo Yến" – Nhiều hơn 1 lần, chắc chắn

*Cạch – Tiếng mở cửa phát ra hướng nơi nhà vệ sinh, Diệp Bảo Yến bước ra với một chiếc váy hai dây, ngơ ngác nhìn người đang nằm trên giường với vẻ mặt đáng thương đến mức sắp khóc – "Hoàng Vân?"

Cô hớt hải chạy lại bên giường, vội vàng đưa tay trần lau mồ hôi trên trán nàng. Mái tóc mượt mà cũng vì thế mà bết lại nơi thái dương, Diệp Bảo Yến lại dịu dàng vén lại nó qua tai. Cô ngạc nhiên vẻ mặt của nàng, Hoàng Vân cứ chăm chú nhìn mình không chớp mắt – "Sao vậy?"

"Cô là thật à?" – Nàng hỏi, cố tình nắm chặt lấy bàn tay kia, giữ mãi không buông

"Hả?" – Diệp Bảo Yến giật mình, chỉ khi nào Hoàng Vân thật sự sợ hãi, lòng bàn tay nàng mới đổ mồ hôi – "Ừ? Là thật" – Cô âu yếm

Phải để ý lắm cô mới nghe được tiếng trộm thở phào nhẹ nhõm của người đối diện, cứ như trải qua một cơn ác mộng, nét sợ hãi vẫn còn vương trên mắt nàng, Hoàng Vân vẫn nắm tay cô, mãi không rời. Diệp Bảo Yến tuy rằng hiểu, nhưng lại có chút khó đồng cảm, cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nàng, vỗ vai – "Không sao rồi, yên tâm đi, có tôi mà" 

"Trợ lý Hà, cô ta sao rồi?"

Khóe mắt Diệp Bảo Yến giật giật, cô phẫn nộ và có chút tổn thương khi người đầu tiên Hoàng Vân hỏi lại chính là con người đáng nguyền rủa kia – "Ai biết?" – Cô trả lời qua loa – "Về phòng rồi, chứ ở đây làm gì?"

[Bách Hợp - Sáng tác] Yêu nhầm bản saoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ