Chương 30: Ma đạo gian tế
Phía chân trời cũng như bị nhiễm một tầng mây đỏ, máu nhuốm đỏ tầm mắt của Dạ Ngưng Sương, lòng bỗng cảm thấy vô cùng bi thống khó tả, giống như thủy triều mãnh liệt ập tới nàng.
Ly Tịch cũng bàng hoàng, vẻ mặt vặn vẹo, không còn phân biệt thống khổ hay lạnh lẽo, nàng chỉ biết lúc đó tim nàng như thực sự chết lặng.
Người thực sự vì hắn, sẵn sàng giết ta sao? Ta trong lòng người, mười năm tình cảm đều không bằng một Tần Dương!
Chung quy ta đã sai sao? Thực sự không thể vượt qua ranh giới bức tường vô hình giữa hai chúng ta sao?
Dạ Ngưng Sương đồng tử co rút, trong lòng như bị đánh mạnh, tay cầm Sương Hồn không lực rơi xuống đất. Nàng... Nàng đã làm gì thế này!
Ly Tịch điểm huyệt cầm máu, nàng bưng kín vết thương, tê tâm liệt phế, hốc mắt đỏ đậm, bi thương tuyệt vọng nàng khóc “ Ha hả, sư phụ ngươi vô tình như thế sao? Vì hắn sao? Người quả nhiên còn rất yêu hắn! “
Nàng không muốn nhìn cảnh này nữa, tim nàng như muốn vỡ ra từng mảnh nhỏ. Đi thôi, đi thôi....
Ly Tịch lung lay, mỗi bước chân nàng đi dưới nền đất khi đó Vân Thai Phong tuyết rơi, chỉ vì máu của nàng, liền trở nên mỹ lệ thê lương.
Dạ Ngưng Sương nhìn đôi bàn tay nhiễm máu của Ly Tịch đang run rẩy, nàng lẩm bẩm “ Không... “ trước mắt toàn một màu đỏ, cảnh tượng trước mắt trở nên mơ hồ, có một dự cảm không tốt.
Hết lần này đến lần khác đều không màng đến Tần Dương ánh mắt độc ác của hắn vẫn không rời khỏi nàng. Nhìn nàng đuổi theo Ly Tịch, cười lạnh một tiếng, kế hoạch của ta đã thành công một phần, chỉ cần giết được Ly Tịch dù cho có tiếc nuối dung nhan của nàng cũng không bù vào được hoành đồ bá nghiệp của hắn.
Nói đến Ly Tịch nàng miệng vết thương do Sương Hồn gây ra, Sương Hồn vốn hàn khí dày đặc, vết thương gây ra tự nhiên cũng khiến cơ thể của Ly Tịch lạnh cóng, còn đau nhức, rốt cuộc nàng chạy cũng chẳng được bao xa liền ngất xỉu. Chợt, Thần Tịch trên đầu nàng, vươn đôi cánh đem nàng phủ lấy, cả người biến mất, chỉ lưu lại một đoạn lớn khu vực máu.
Dạ Ngưng Sương khi chạy đến nàng chỉ thấy tuyết dính đầy máu, làm tim nàng đập càng lúc càng nhanh, máu chảy nhiều như vậy A Ly có thể đi được bao xa chứ. Mặc cho nàng có thế nào tìm kiếm, lục tung Vân Thai Phong lên cũng không tìm ra được bóng dáng Ly Tịch đâu, như thể Ly Tịch liền biến mất rồi vậy.
Lúc trở về Lãm Nguyệt Cung, Dạ Ngưng Sương như kẻ mất hồn, mặc ai hỏi han điều mảy may không trả lời. Lại nói đến Lam Hinh về cũng chỉ có một mình không thấy Ly Tịch đâu, nhiều đệ tử cũng liền bắt đầu phỏng đoán, dựa theo biểu hiện của cung chủ đại nhân, thì Ly Tịch sư tỷ nhất định là bị người ta bắt đi mất rồi! Hoặc hai người nhất định là nảy sinh mâu thuẫn. Tam sao lại có thất bản, nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết được sự thật!
Phải đến ba tháng sau, Ly Tịch không tung tích lại đùng trở về. Nhưng nàng lần này trở về trên người liền có cổ khác khí chất, trở nên tĩnh lặng, gương mặt so với Dạ Ngưng Sương còn lạnh hơn vài phần. Lam Hinh có đến hỏi nàng đã đi đâu, hôm đó tại quán trọ tỉnh lại đã không thấy nàng nhưng Ly Tịch không trả lời, ngược lại nói “ Có nhiều chuyện sư tỷ không nên biết vẫn hơn! “
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Bách Hợp] [ Tự Viết ] Dạ Tịch Truyện - Cửu Nhi
RandomTác phẩm: Dạ Tịch Truyện Tác giả: Cửu Nhi ( Lạc Ngôn Khuynh Tuyết còn gọi Lạc Tuyết) Văn Án: Chín lần niết bàn, chín lần sống lại. " Cái gì là thiên mệnh trói buộc chứ! Chẳng lẽ ta không thể phản kháng lại ý trời một lần sao! " " Cả đời ta chưa t...