Chương XXXIII

1.1K 68 6
                                    

Những ngày dưỡng thương, Tĩnh Nam coi ta như hài tử mà đối đãi, mọi việc nàng đều muốn làm cho ta, nếu ta phản kháng đều nhận lại ánh mắt cảnh cáo đáng sợ. Khi ta hỏi thì nàng chỉ nhẹ nhàng đáp

- Ngươi đã chăm sóc ta nhiều rồi, lần này để ta thay ngươi!

Một lần khi Tĩnh Nam ra ngoài để sắc thuốc cho ta, Phác Chí Hiếu vào kiểm tra thân thể ta lần cuối chuẩn bị về kinh thành. Khi xong hết thảy nàng ta nhìn ta nghiêm túc nói

- Ngươi thấy cơ thể có gì lạ không?

- Dường như tay ta không cảm thấy có lực nữa, hoạt động bình thường nhưng khi thử cầm vật nặng sẽ run!

- Nếu ta nói rằng từ nay ngươi không thể cầm kiếm bằng tay trái nữa thì sao?

- Tay ta bị gì sao? - ta cũng đã dự đoán được kết quả nhưng khi nghe trực tiếp vẫn có chút không cam tâm. Nếu không thể cầm kiếm sao có thể ra trận?

- Trong mũi giáo có độc, nó không khiến ngươi mất mạng nhưng khiến tay ngươi tê liệt, có thể cử động được đã là may mắn! - giọng nói đều đều của Chí Hiếu vang lên như án tử.

- Đa tạ ngươi đã cho ta biết!

- Ta chỉ đề phòng ngươi cố chấp tập luyện đến mất cánh tay! Được rồi nghỉ ngơi đi, mai xuất phát rồi!

Tĩnh Nam xuất hiện ngay khi Chí Hiếu vừa rời khỏi. Nàng nhìn sắc mặt ta, đặt vội chén thuốc ở bàn, tiến đến gần ta hấp tấp hỏi

- Sao vậy? Có chuyện gì không ổn sao?

- Không sao! Tất cả đều tốt, nàng hôm nay nghỉ ngơi đi, mai xuất phát sẽ rất mệt đấy! - ta nhìn nàng một hồi rồi mỉm cười vén sợi tóc lòa xòa trước mặt nàng nói

- Vậy ngươi uống thuốc đi! Nguội sẽ mất hết tác dụng, ngươi uống xong ta sẽ không làm gì nữa!

Nói rồi nàng đem chén thuốc lại, vừa thổi vừa đút ta từng muỗng

- Ta tự làm được!

- Không được! Nó rất nóng, để ta! - nàng lại nghiêm giọng nói. Khi xong thì nhét ngay viên ô mai vào miệng ta để khử vị đắng.

Những ngày trở về Tĩnh Nam càng chăm sóc ta kĩ hơn, ta thấy nàng thực sự coi ta là tiểu hài tử rồi. Nhưng mà những ngày chăm sóc ta nàng gầy đi không ít, đủ thấy nàng đã chịu khổ cỡ nào! Trong ta lại dấy lên chua xót, nàng ở với ta sẽ chịu khổ khi ta còn bị tàn phế, sẽ trở thành gánh nặng, nhưng ta lại không nở rời xa sự ngọt ngào này!

Ta nhìn xuống khuôn mặt đang yên bình dựa đầu vào vai ta mà say giấc, sao lại cười như vậy chứ, mơ thấy điều gì hay ho sao?

Vài ngày sau thì cũng đến kinh thành, ngươi dân tụ tập hai bên đường hò reo, chúc mừng. Khiến tâm trạng ta trở nên phấn chấn hơn. Vừa đến nơi thì mẫu thân đã đứng trước phủ chờ, vừa thấy ta liền đi đến ôm chầm lấy, rồi lại xem xét thân thể ta mà khóc. Khiến ta cảm thấy bối rối, vừa lau nước mắt cho người vừa an ủi: "Con đã không sao, người đừng khóc nữa!"

Về đến nơi ta liền đến hoàng cung để bẩm báo tình hình lên hoàng thượng. Tĩnh Nam vừa giúp ta chuẩn bị y phục, môi vừa chu chu lầm bầm:

[MiChaeng] Khế Ước Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ