"Cô Lưu tỉnh rồi đấy à? Đây là cháo mà Triệu tổng dặn tôi nấu cho cô. Cô ăn đi rồi uống thuốc." Chị Tiêu đi lại gần Lưu Tĩnh, vừa đi vừa nói, sau đó để cháo lên bàn.
"Triệu Thiên Đình dặn chị nấu?" Anh là vì cô hay vì anh?
Nếu cô bị bệnh thì anh không thể thỏa mãn nhu cầu cơ thể, vậy anh sai người chăm sóc cho cô là vì anh sao?
"Đúng vậy. À, sáng lên phòng cô tôi còn thấy được một thao nước và một cái khăn. Tôi đoán chắc hôm qua Triệu tổng đã chăm sóc cô cả đêm." Chị Tiêu hớn hở kể chuyện, còn cười thâm ý nhìn Lưu Tĩnh.
Chăm sóc cô cả đêm? Triệu Thiên Đình mà chịu chăm sóc cô? Chuyện lạ đời như vậy cô có nên tin không đây?
Lát sau chị Tiêu cũng xuống lầu, chỉ còn lại mình cô ngớ ngẩn trên giường.
Như muốn làm sáng tỏ chuyện này, Lưu Tĩnh định lấy điện thoại gọi cho anh nhưng quên mất mình không có số.
Đành thôi vậy, cô xuống giường vệ sinh cá nhân. Tâm trạng bần thần.
Ngồi ăn cháo mà Lưu Tĩnh cứ nghĩ miên man, vô thức làm đổ cháo lên tay. Mảng da nổi lên một lớp đỏ ửng.
"Ui." Lưu Tĩnh thổi hơi vào bàn tay trái, muốn làm dịu đi cơn nóng, cô thổi càng nhiều.
Chị Tiêu làm theo giờ, chị không ở lại đây vì còn phải chăm sóc ba mẹ già ở nhà, vậy thì chỉ còn mình Triệu Thiên Đình tối qua, anh thật sự đã thức cả đêm để chăm sóc cô sao, cô không tin, thật sự không tin.
Nhưng chị Tiêu đã nói như vậy, không phải cũng là chuyện khó.
Ăn cháo xong Lưu Tĩnh bưng bát xuống dưới, vừa gặp chị Tiêu cô đã hỏi : "Chị có số của Triệu Thiên Đình không?"
"Có, nhưng không phải điện thoại riêng, chỉ là số ở văn phòng." Chị Tiêu đang lau nhà liền ngưng lại, ngước nhìn cô trả lời.
Sau khi được chị Tiêu cho số, Lưu Tĩnh vội lên phòng và gọi điện. Khoảng một lúc lâu mà không có ai bắt, lúc Lưu Tĩnh mất kiên nhẫn thì điện thoại đã được kết nối.
"Alo." Đầu dây bên kia, Triệu Thiên Đình vưa họp về xong, thấy có người gọi đến, anh nhấc máy.
Khi nghe được giọng nói quen thuộc kia, không hiểu sao Lưu Tĩnh bỗng cảm thấy an tâm.
"Hôm qua tôi bệnh, là anh đã thức cả đêm để chăm sóc cho tôi?" Lưu Tĩnh hỏi, đáy máy còn hé lộ một chút mong chờ, cô đang chờ đợi điều gì đó, cô cũng không chắc chắn.
Hình như đợi anh nói "phải" nhưng nói rồi thì cô sẽ làm gì?
"Chẳng lẽ có người khác?" Triệu Thiên Đình im lặng vài giây, có lẽ anh hơi bất ngờ khi người gọi đến lại là Lưu Tĩnh. Khi trả lời, giọng anh vẫn lạnh nhạt, không mang theo tí cảm xúc.
"Tại sao phải làm vậy?" Lưu Tĩnh có nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra lí do, anh có thể gọi chị Tiêu đến, cũng có thể gọi trợ lí đến, bên cạnh Triệu Thiên Đình bao nhiêu là người nhưng anh lại tự tay chăm sóc cho cô.
Lưu Tĩnh cũng không hiểu cảm xúc của mình lúc bấy giờ, cô chỉ muốn biết lí do từ miệng của Triệu Thiên Đình.
"Không biết." Anh hờ hững đáp.
Lưu Tĩnh định nói gì đó nhưng lại im lặng, cô vẫn chưa thông câu trả lời của anh. Không biết, anh làm mà lại không biết?
"Cô gọi tôi chỉ muốn hỏi việc ngớ ngẩn này?" Khi Lưu Tĩnh im lặng, Triệu Thiên Đình liền giành cơ hội hỏi trước, tay anh cầm cây bút bi, nhẹ xoay vài cái.
"Việc này không phải ngớ ngẩn." Lưu Tĩnh vội phản bác, giọng cô cũng lớn hơn một chút.
Thấy bản thân mình có hơi khác thường, Lưu Tĩnh thở ra một cái, nói : "Cảm ơn anh."
Dù gì cũng nên cảm ơn người đã giúp mình, đó là việc hiển nhiên.
Triệu Thiên Đình nghe cô nói cũng không thay đổi cảm xúc, chỉ im lặng, ánh mắt thâm trầm.
Lưu Tĩnh cúp máy, cô ngã người nằm trên giường, hai tay bung thỏa.
Cảm giác lúc này của cô là gì đây. Tại sao con tim lại đập nhanh như vậy, phải chăng cô đã cảm động?
Ngoài mẹ ra, Triệu Thiên Đình là người đầu tiên chăm sóc cô lúc bệnh. Nhớ năm xưa, khi còn quen với Hàn Lang, có một đêm cô đột nhiên bị bệnh, lúc đó cô gọi cho gã, nhưng gã lại cùng bạn bè uống rượu, không hề bắt máy của cô.
Qua hôm sau gã mới gọi lại và xin lỗi cô rất nhiều, cuối cùng cô cũng tha thứ.
Bạn trai lúc trước còn tệ hơn bạn giường? Thật trào phúng!
Nghĩ đến Hàn Lang cô lại không vui, vì vậy liền nghĩ đến Triệu Thiên Đình. Nhưng tại sao lại nghĩ đến anh, tại sao không nghĩ đến người khác?
Chẳng lẽ Lưu Tĩnh đã thích Triệu Thiên Đình?
Không, không thể nào, cô làm sao có thể thích người luôn hành hạ cô mỗi đêm, sao có thể chứ!
Nhưng tại sao khi biết chính anh đã chăm sóc cho mình thì cô lại vui như vậy? Tâm trạng bỗng tốt hẳn lên?
Không, nhất định là không phải. Triệu Thiên Đình thì có cái gì tốt chứ, ngày nào cũng hành hạ cô không thôi, lại vô tâm với cô. Ngoài hai cái đó ra thì còn lại, Triệu Thiên Đình đều tốt, anh có gia thế, có quyền lực, ngoại hình cực đẹp, lại tài năng vô cùng.
Phải chăng cô đã thích anh thật sự?
BẠN ĐANG ĐỌC
Giao Dịch (H+)
Short Story- Tác giả : Tử Dạ Tịch. - Trạng thái : Đã hoàn. Lưu Tĩnh là một diễn viên hạng thường, không quyền thế cũng không một ai chống lưng. Cô muốn theo đuổi ước mơ bằng chính thực lực của mình, không cần thế lực nào nâng đỡ cả. Nhưng mẹ cô bị bệnh nặng...