CHƯƠNG 113

529 35 3
                                    

Mành hoa lả lướt buông rũ, hương trầm vẫn thoang thoảng như ngày đầu, ngỡ như một cái xoay lưng ngắm nhìn phồn hoa tàn lụi. Hơi thở nồng ấm phảng phất hương vị hoa xuân tháng ba trong trẻo, xuân thu ba vạn sánh không bằng một nét cười giai nhân.

Ôm trong lòng là cả thiên hạ, một cái chớp mắt đảo lộn càn khôn.

A Ba Đáp Thấu Á Viên ôm rất chặt còn sợ người trong lòng hóa thành sương khói biến đi mất, từng hơi thở của nàng còn trân trọng hơn chính sinh mạng của bản thân. Thu hồi móng vuốt bén nhọn, cẩn dực vén từng sợi tóc lòa xòa trước trán, thậm chí còn chẳng dám dùng quá nhiều sức lực. Dáng vẻ khi ngủ của Mộ Hoan đặc biệt ôn hòa, giống như con nai nhỏ cuộn người bên dòng suối mát, hàng mi thật dài buông rũ khẽ động khi có cơn gió thổi qua.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân: "Điện hạ, nô tài đến báo tin."

Tự khắc biết là A Phúc, A Ba Đáp Thấu Á Viên kéo chăn lên che chắn cẩn thận cho kiều hương, khàn giọng đối bên ngoài nói: "Tiến."

A Phúc nhận được lệnh mới dám đẩy cửa bước vào An Tự Các, cung kính chấp tay bái lạy: "Điện hạ, đánh không được."

"Làm sao?"

"Phía Trắc phi liên tục nói đây là ý tứ của điện hạ, ban đầu Trần thị phát tình do bị giáng xuống làm nữ nô mà phải chịu hình vừa đánh vừa tạt nước. Mà Mộ chủ tử cũng không khác biệt, cũng từ cơ thiếp bị giáng cấp cho nên Trắc phi hành xử như vậy hoàn toàn chẳng bắt lỗi được."

"Quả nhiên tính toán kỹ lưỡng." A Ba Đáp Thấu Á Viên thương xót xoa xoa hai bên gò má bị nhiễm lạnh của kiều hương: "A Hoan sống trong vương phủ không có danh phận dễ dàng bị người khác chà đạp, bản vương đúng là sơ suất quá rồi."

"Không biết điện hạ có dự tính thế nào?"

"Bắt tội phạt hèo cũng không được, cứ giam lỏng vài ngày rồi tính tiếp, dù sao..."

Còn chưa kịp nói hết câu thì người trong lòng đã cọ quậy muốn tỉnh, A Ba Đáp Thấu Á Viên sợ nàng đụng vết thương cũ mà choàng người qua che chắn. Kết quả tiểu kiều hương không những không biết đau còn cố sức câu chặt cổ nàng, mơ mơ hồ hồ vùi vào lòng mà nũng nịu.

"A Hoan, tay nàng vẫn còn đau."

"Không muốn, ôm ôm."

Mộ Hoan kiên quyết bám chặt trên người chó nhỏ không buông khiến chăn mỏng che chắn trên người cũng rơi xuống, tấm lưng trần trắng nõn lập tức bại lộ ra bên ngoài.

A Phúc lập tức quỳ xuống dập đầu xuống đất tránh phạm thượng.

A Ba Đáp Thấu Á Viên loay hoay mãi cũng không kéo được Mộ Hoan xuống, đành để nàng bám trên người mình như vậy, tiện tay đem áo choàng của bản thân khoác lên người nàng.

"A Hoan, đến gần một chút, đừng nháo nữa."

Vừa nói A Ba Đáp Thấu Á Viên vừa dùng răng kéo gút dây áo choàng, hảo hảo kéo Mộ Hoan vào trong lòng giấu đi.

"Người ta muốn ôm." Mộ Hoan choàng tay qua cổ nàng, chớp đôi mắt hạnh linh lung: "Chó nhỏ, không thích ôm ôm sao?"

"Là nàng tất nhiên sẽ thích, đừng nháo coi chừng vết thương lại rách ra."

[Bách Hợp][Tự Viết][ABO Văn] LANG HẬU TRUYỀN KỲWhere stories live. Discover now