Phần 46

776 47 6
                                    

Triệu ba mẹ vì con gái ưu sầu bạc tóc. Đây không phải nói bậy, đều có vết tích để lại.

Lúc Triệu Tiểu Đường đến trường một lòng chuyên tâm học tập, học đến mức mất ăn mất ngủ. Đáng tiếc, chuyện học hành không giống như chuyện tình yêu, muốn hai bên tình nguyện thật sự là rất khó. Tuy rằng Triệu Tiểu Đường toàn tâm toàn ý học tập nhưng thành tích vẫn rất thấp. Đới Manh hoài nghi chỉ số thông minh của Triệu Tiểu Đường, mà Triệu ba mẹ hiền lành chỉ cảm thấy con gái thông minh nhưng do phương pháp dạy không đúng thôi. Ba mẹ luôn luôn cổ vũ, Triệu Tiểu Đường đã muốn vạch trần quỷ kế của ba mẹ, hiểu được bạn thân nhà mình nói đúng, cho nên bình bể không cần gìn giữ, hơn nữa kéo dài đến lúc đi làm cũng không có ý tiến thủ, biến thành dấu vết không thể xóa nhòa của Triệu Tiểu Đường.

Hai mươi tuổi cùng người cũ bắt đầu kết giao, mãi đến hai mươi lăm tuổi, con gái tuổi xuân tuy rằng nói đang yêu, nhưng đối tượng là cùng giới, cho dù yêu đến chết đi sống lại cũng không mặt mũi nào đem về cho ba mẹ xem, cho nên trong lòng Triệu ba mẹ cho rằng con gái chính là một đứa nhỏ đáng thương không ai chịu làm bạn. Triệu ba mẹ khuyến khích Triệu Tiểu Đường giao tiếp với bạn bè nhiều hơn một chút, nếu thích liền đem về nhà ra mắt. Triệu Tiểu Đường rất muốn nói con gái hai người tệ đến mức đó sao, cũng có người thích không phải sao? Nếu ba mẹ có thể chấp nhận con dâu thì không phải là con đã cấp tốc mang vợ về nhà sao? Đáng tiếc lời này vẫn còn cất giấu không dám nói, cho nên Triệu Tiểu Đường giả độc thân sống rất vất vả.

Một chuyện nghề, một chuyện yêu, làm cho hai người già tiều tụy.

Nhưng hôm nay họ chào đón một chuyện đặc biệt ngạc nhiên.

"Ba mẹ." Triệu Tiểu Đường ỉu xìu giới thiệu người cao to đồ sộ bên cạnh nói, "Đồng nghiệp của con, Tống Thạch Sơn."

"Chú dì khỏe, làm phiền! Sinh nhật Tiểu Đường, con đến thăm hỏi một chút." Tống Thạch Sơn biểu tình hoa xuân xán lạn khắp nơi, còn học nói giỡn, giơ lên bánh kem trong tay nói: "Con không phải là người giao bánh nha!"

Triệu Tiểu Đường ảm đạm thê lương: Tống tiên sinh, trò đùa của anh thật khó cười.

Tuy rằng không thể cười, nhưng không hề gây trở ngại Triệu ba mẹ tươi cười rạng rỡ, khách khí giống như chiêu đãi con dâu, đưa một đôi dép lê mời vào cửa.

Đáng lẽ Triệu Tiểu Đường phải đem dép cho Tống Thạch Sơn, nhưng lại lạch bạch đi đến phòng khách, ngồi lên sô pha không rên một tiếng. Chung mẹ nhẹ giọng trách một chút :"Đứa nhỏ này...."

"Không sao không sao, Tiểu Đường có chút mệt mỏi." Tống Thạch Sơn còn giảng hòa, Triệu Tiểu Đường rất muốn phun trào: Ai là Tiểu Đường a! Chỉ do anh chặn trước cửa mà thôi, cứng rắn đòi theo tôi đi về nhà ăn sinh nhật cái quái gì..... Ai muốn cùng ăn sinh nhật với anh! Cố tình cái tên ngu ngốc chết tiệt kia ngay cả bóng dáng cũng không có, hẳn phải là ngu ngốc đó mang theo bánh ôn tồn xuất hiện mới đúng! Sinh nhật cái gì một chút cũng không vui! Cầu nguyện gì đó cũng không linh nghiệm! Nguyện vọng nho nhỏ như vậy ông trời cũng không thỏa mãn cho tôi, khó trách lúc nhỏ cầu cao lên một mét bảy cũng không thực hiện! Tất cả đều là kẻ lừa đảo lừa đảo!

[Daiyuhaitang] TỔNG GIÁM "KHÔNG ĐÁNG YÊU" CỦA TÔI(COVER)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ