- Shinichi! Trong quá khứ chúng ta đã từng gặp nhau rồi sao?
Nghe câu hỏi của Ran, Shinichi dường như dừng hành động của mình. Anh bất ngờ đứng dậy đi tới nắm bả vai Ran, ánh mắt mang một chút gì đó chờ đợi, một chút hạnh phúc.
- Ran! Cậu ... cậu nhớ gì rồi sao?
Nhìn thấy hành động của Shinichi, Ran có một chút sợ sệt, anh hành động có gì đó bất thường không giống như hằng ngày. Cô từ từ nắm tay Shinichi buông ra từ bả vai của mình, lùi một bước ra sau có vài phần tránh né.
- Không ! Chỉ là cậu giống bóng dáng của một cậu bé trong mơ của mình. Chỉ là nó có chút mơ hồ.
Có lúc mỗi đêm cô lại nằm mơ thấy bóng dáng cậu bé trai và cô dưới tán lá hoa anh đào xung quanh toàn là những bông hoa anh đào thi nhau bay trong gió. Hình ảnh cậu con trai ấy chỉ là một cái bóng đen mờ mịt, mặt mũi chẳng rõ. Không hiểu sao khi nhìn thấy bức ảnh lúc nhỏ của Shinichi, bản thân Ran lại liên tưởng đến giấc mơ đó. Không biết giữa anh và cô có từng quen nhau hay không?
Hình ảnh ấy cứ khiến cô nhỡ mãi, bản thân rất muốn biết cậu bé đó là ai, tại sao lại hiện diện nhiều lần trong giấc mơ của cô. Cái cảm giác thấy như không thấy mơ hồ đến khó chịu. Nếu có thế biết được cậu bé ấy có lẽ cô sẽ biết được chút ít về quá khứ mà cô đáng mất suốt 10 năm qua.
Shinichi thấy hành động của Ran, anh biết mình làm cô hơi hoảng sợ, anh liền lấy lại bình tĩnh. Bản thân lại quá kích động rồi.
- Xin lỗi Ran làm cậu sợ rồi.
- Không sao, nhưng khi nãy cậu mình nhớ lại là sao?
Nghe câu hỏi của Ran, Shinichi suy nghĩ không biết có nên nói tất cả mọi chuyện cho cô biết hay không, hay nên im lặng. Liệu khi cô biết sự thật cô có tha thứ cho anh không? Có khi cô sẽ hận anh và không bao giờ muốn gặp anh nữa. Anh nên làm gì đây?
Mười năm qua tìm kiếm người con gái ấy trong thất vọng, bây giờ định mệnh cho họ một lần nữa gặp nhau. Nhưng cô gái lại không hoàn toàn nhớ ra anh là ai? Anh muốn cô gái ấy nhớ lại tất cả những kia ức của hai người khi xưa.
Nhưng ... anh lại không muốn cô ấy đau khổ. Khi biết anh là người gây ra tất cả mọi chuyện mà cô gặp phải.
Là do anh quá ích kỉ chăng? Shinichi như cườ khinh chính bản thân mình.
Ran nhìn Shinichi như đang suy nghĩ gì đấy, ánh mắt mang vẻ suy tư dường như đang chôn một điều gì đó. Không lẽ cậu ấy thật sự quen mình? Ran không muốn làm khó anh, liền nở một nụ cười nhẹ, bước tới bên cạnh Shinichi, đặt hai bàn tay mỏng manh lên áp má của anh. Đưa mặt anh giáp với mặt mình.
- Không sao! Shinichi không thể nói mình cũng không ép cậu.
Shinichi hơi bất ngờ trước hành động của Ran, tim anh như đập lệch một nhịp. Tất cả mọi thứ xung quanh trở nên hư không, bỗng chốc trong lòng cậu con trai trưởng thành ấy muốn ôm che chở cho người con gái trước mắt. Không hẳn vì bản thân anh chàng làm chuyện có lỗi với cô.
Thật sự người con gái ấy vô tình ngự trụ trong trái tim của anh chàng rồi!
Bất giác Shinichi ôm lấy Ran vào trong lòng, anh không muốn bản thân phải rời xa cô ấy một chút nào nữa. Càng không muốn nói dối hay phải làm điều gì cho Ran đau lòng. Trong lòng càng không muốn giấu cô, anh liền đem chuyện của hai người khi nhỏ nói cho cô biết.
BẠN ĐANG ĐỌC
Chocolate và tình yêu [ Fanfic ShinRan ]
FanfictionTên truyện: Chocolate và tình yêu Tác giả: Nguyên Nguyên Phạm Tình trạng: Đang update Số chap: chưa dự kiến Summary Chocolate có vị đắng và ngọt Cũng như tình yêu có lúc ngọt ngào , có lúc đắng cay Vì thế chocolate được ví như tình yêu vậy ... ❤❤❤...