“Đối với những loại độc dược gây mộng mị đầu óc không rõ tên cũng như không thể giải quyết, nếu muốn giải độc thì phải thay đổi được tính chất của độc dược, nhưng hiệu quả và khả năng cũng không được chắc chắn. Chưa kể đến việc dược mộng mị tuy chứa những thành phần chúng ta biết được, nhưng lại khiến nó biến thành một hợp chất không nắm rõ, càng thêm phức tạp và độ nguy hiểm cũng tăng lên cao, đây vốn dĩ là kết quả không mọt ai mong muốn. Nhưng số lượng phù thủy có đủ can đảm đem dược tính của dược mộng mị thay đổi thì không nhiều, phép thuật cổ xưa thần bí lại phức tạp, nếu Merlin phù hộ cho bạn, cũng không có khả năng hết đường cứu chữa”.
Voldemort xem đoạn này được viết rành mạch trên sách, sắc mặt tính toán bất động “…thay đổi được tính chất của độc dược”, điều dòng chữ trên đó nói đến, hắn không dám mạo hiểm lớn như vậy. Nhưng mà đã không còn nhiều thời gian nữa rồi. So với khoảng thời gian mất ngủ trước đó, thì thời gian Harry hôn mê càng lúc càng dài ra, thân thể cậu bé mỗi lúc một suy yếu đi.Voldemort không thể mất đi cậu, gia tộc Slytherin còn cần hai người bọn họ gánh vác kế thừa.
Nếu…Harry đi trước một bước, hắn khẳng định sẽ không sống một mình.
Cậu chính là bạn đời của hắn, cho dù bất cứ nơi nào đi chăng nữa, bọn họ đã được định trước sẽ mãi ở cùng một chỗ.
“Con có muốn ăn thêm súp rau củ không hửm?”
Voldemort hỏi ý kiến bé rắn nhỏ đang lắp đầy bụng mình “Hôm nay ăn súp rau củ thì rất tuyệt luôn đấy”.
“Được ạ”. Harry đem bát súp dịch qua một bên, múc cho mình một bát thật đầy, nếm một miếng, thoải mái cảm thán một hơi “Thiệt là ấm áp quá trời, mùa đông ăn súp là đúng bài luôn”.
“Con thích thì ăn nhiều một chút”. Voldemort đau lòng nhìn về phía Harry, hơn nửa tháng nay, khuôn mặt nhỏ xíu của Harry đã gầy đi thấy rõ, sắc mặt của cậu bé cũng trở nên nhợt nhạt, cái miệng bé xinh hồng hào hiện tại cũng khô khốc, nhìn qua thật sự không ổn lắm.
“Dạ”.
Nhìn Harry ăn vui vẻ, mấy ngày nay Voldemort luôn luôn ít nói chuyện, bây giờ miệng cũng chuyển động “Harry à…”
“Có chuyện gì ạ?” Harry đang tấn công bát súp trả lời, ánh mặt trời hôm nay rất thoải mái, nhà ăn nhỏ cũng được nó chíu rọi lên, khẩu vị Harry lúc này cũng không tệ.
“Đêm qua vẫn năm mơ thấy ác mộng sao?”
“Không có đâu ạ, mấy ngày nay con cứ ngủ suốt hà”. Harry nói xong cảm xúc cũng xuống thấp, cậu hạ giọng “Daddy, con cũng không nghĩ như thế là tốt. Mấy ngày nay ngày nào con cũng ngủ hơn mười mấy tiếng, hơn nữa…”
“Ta sẽ không để con xảy ra bất cứ việc gì”. Voldemort lần thứ hai lập lại những lời này “Harry, con muốn trở thành vũ xà sao? Cho dù điều này rất nguy hiểm?”.
“Tất nhiên rồi, Slytherin không thèm sợ hãi đâu nha”.
“Thức tỉnh huyết thống sao? Con cảm thấy chuyện này không thành vấn đề”. Draco mệt mỏi nằm cạnh bên Severus “Con chính là một Malfoy đúng chuẩn, con còn chưa kiếm đủ Galleon nữa nè”.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đồng nhân HP][Edit][VolHar] HP chi Slytherin Lục Bảo Thạch
FanfictionĐồng nhân VolHar Tác giả: ??? Tình trạng bản gốc: Hoàn Tình trạng bản edit: Bò lết trường Convert: lanshangyue Edit: Ốc Công Túa Tầm mình sẽ cố 2 ngày 1 chương nha cả nhà i. Vì mình edit nên chỉ đảm bảo từ 80 - 90% thôi, không cam đoan đúng hết nh...