Chương 52: Yên tâm

2.4K 289 24
                                    

“Ôi Merlin”, Harry chỉ cao đến vai của tên nam phù thủy đối diện, cậu trực tiếp bị người quẳng thẳng vào một thân cây thô to. Harry thậm chí còn nghe được tại lúc đấy, khi lưng đập vào thân cây phát ra một tiếng giòn vang, ngay cả trán thời điểm đó cũng bị đụng trúng.

Cậu sức cùng lực kiệt quỳ rạp trên mặt đất, cục đá bén nhọn cắt ngang qua thái dương của cậu, chỗ này là nơi tập trung nhiều máu nhất, dòng máu nóng ấm nhanh chóng chảy dài đến khóe mắt, Harry chỉ có thể nằm sấp trên mặt đất thở hổn hển.

Một chân dùng sứ dẫm mạnh lên phần eo bị thương của cậu, Harry đem tất cả đau đớn trong miệng nuốt xuống, cậu bị tên đấy xách lên như xách cổ một con gà không hơn không kém.

Harry lúc này mới thấy được hai người đàn ông đối diện mặc áo chùng thông thường, chỉ tiếc hai tên đấy đều đeo mặt nạ màu đen, Harry căn bản không thấy rõ phía dưới mặt nạ rốt cuộc là ai.

Đôi tay to lớn của gã phù thủy nắm lấy cổ Harry, Harry chỉ có dùng tay liên tục đánh lên bàn tay của gã phù thủy, ý định để cái gã đang muốn giết chết cậu đem cậu thả xuống. Cậu dùng lực đạp vào bụng gã phù thủy đối diện, gã ta bị đau lần thứ hai đem Harry ném xuống dưới!

Bộ lễ phục đẹp đẽ đã sớm bị dần cho một trận, không nhìn ra nguyên dạng nữa. Harry lăn vài vòng trên mặt đất,gã phù thủy tức giận kéo áo Harry, xách cả người cậu lên. Nào biết cậu trai tóc đen nhỏ xinh nhanh chóng ôm lấy đùi gã phù thủy, trong tay là một con dao nhanh lẹ cắt đứt động mạch chủ trên đùi của gã.

Harry nhân lúc người đàn ông cố đè nèn cơn đau bản thận, mạnh mẽ xông lên, đem con dao đâm thẳng vào ngực của gã phù thủy.

Một tên phù thủy khác liền giật mình, gã cầm lấy đũa phép muốn chống trả, nhưng làm sao sánh bằng Harry đã từng trải qua chiến tranh, chỉ cần còn lại duy nhất gã ta, Harry sẽ xử lý hắn thực nhẹ nhàng à nha!

Một phát trúng đích, gã phù thủy thứ hai cũng ngờ bám sát phía sau bùa chú lại chính là con dao đã giết chết đồng bọn của gã!

Tất nhiên số gã ta còn tốt, chỉ tạm thời hôn mê, nhưng nói tốt cũng chưa hẳn, chờ dến lúc gã ta tỉnh dậy, so với cái chết thì thẩm vấn còn tàn nhẫn hơn nhiều lắm!

“Ây da….’ Harry sờ cái trán của mình, mới sờ một cái mà tay đã bê bết máu. Cậu tháo hai cái mặt nạ của hai tên kia xuống, không ngoài dự đoán, dưới lớp mặt nạ là hai gương mặt bình thường đến vô cùng bình thường.

Harry run run rẩy rẩy nhìn mớ quần áo tơi tả trên người mình, áo chùng là bết nhất. Cậu nhìn ánh sáng mơ hồ từ hướng đại sảnh phát tới, trong đó bảo đảm không thể lết thân vào được, trừ phi cậu muốn ngày mai tên mình nằm chình ình trên trang đầu của báo kiểu như <Đáng sợ! Người thừa kế gia tộc Slytherin tham gia vũ hội bị thương bấy bá> hoặc là <Harry Slytherin bị thương nhưng không chịu chữa trị!>. Ờ, nghĩ đến mà nản không muốn nói!

Vốn dĩ báo chí giỏi nhất là xạo ke, chém gió càng nhiều tin thì độ hot sẽ càng thêm cao hơn thôi!

Harry nhờ Donald đem hai gã này về vứt xuống hầm ngục của lâu đài Slytherin. Con gia tinh thấy chủ nhân nhỏ nhà mình cả người đầy màu khiếp sợ đến mức run lẩy bẩy. Harry phải nhiều lần nói quá lên nó mới chịu tha hai tên trên mặt đất rời đi.

[Đồng nhân HP][Edit][VolHar] HP chi Slytherin Lục Bảo ThạchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ