Chương 37: Anh là phù thủy, nhóc cũng thế.

2.7K 327 14
                                    

"Không, anh không phải thiên thần" Harry nhỏ giọng đáp.

Đôi mắt sáng ngời của Riddle khi nghe Harry trả lời liền trở nên ảm đạm không ít. Cậu nhóc nghiêng đầu sang chỗ khác, không cho Harry thấy vẻ thất vọng của mình.

Harry thử sờ sờ mái tóc đen óng của cậu nhóc Riddle, an ủi tâm tình cậu bé đột nhiên chẳng hiểu sao lại ủ rũ.

Cảm nhận được Harry vuốt ve mình, cơ thể Riddle cứng ngắt không dám động đậy. Lúc mà Harry lại chuẩn bị xoa đầu cậu tiếp, Riddle nhanh chóng tránh né tay Harry. Cậu bé rụt rè nhìn về hướng chàng trai, phát hiện đối phương cũng không có bực mình hay gì, thật cẩn thận thấp giọng hỏi "Vậy anh là ác quỷ hả?"

Chỉ có thiên thần mới cứu vớt con người, cũng như chỉ có ác quỷ mới bên cạnh ác quỷ mà thôi.

"Không, anh là phù thủy, nhóc cũng thế".Harry tiếp lời, giọng nói nhỏ nhẹ truyền vào tai Riddle.

Vào lúc Riddle nghe được câu trả lời, cả người phân khích đứng bật dậy. Cậu, cậu có một chút xíu không dám tin, không phải thiên thần, cũng chẳng phải là ác quỷ, mà bọn họ chính là những phù thủy đấy!

"Tôi chỉ biết" Riddle cọ đến bên người Harry "Tôi chỉ biết chúng ta không có giống nhau thôi" cậu hưng phấn nói xong. Cậu nhóc không phải là quái vật như mọi người từng nói, ngược lại là phù thủy đó.

Nhưng mà...phù thủy?

Riddle ngước lên nhìn Harry vẫn luôn nhìn chính mình mỉm cười. Bộ đồ của ông anh "linh hồn" này đang mặc so với những ông già quý tộc còn đẹp đẽ với tỉ mỉ hơn, khi anh ta lên tiếng thì có cảm giác không thốt nổi thành lời, chuyện này... Phù thủy là mấy cái người cưỡi chổi, moi tim con nít để ăn ớ hở?

Thêm nữa, phù thủy có thể khiến cho mình trở nên ấm áp hơn sao?

Riddle có chút nghi ngờ.

Ấy mà bản thân cu cậu cũng đã thấy được phù thủy mặt tròn mặt méo ra sao đâu, mấy cái này chỉ là bản thân cậu nhóc suy đoán vô căng cứ thôi. Biết đâu được phù thủy cũng phân chia tốt xấu thì sao, mấy phù thủy hư hỏng ăn thịt người nhất định là phù thủy độc ác rồi.

Sau khi nghĩ thông suốt, Riddle phấn khởi hỏi tiếp "Vậy là anh có thể làm cho đồ vậy bay bay lên trời, còn làm mấy cái cây bốc cháy được luôn đúng hông?". Cậu kích động bắn ánh mắt chờ mong về phía Harry, tâm tình vui sướng khi tìm được động loại khiến cơ thể cậu "high" không tả được.

"Tất nhiên".

Harry kiêu ngạo nói "Không chỉ có thế đâu nghen, anh đây còn nhiều thiệt nhiều phép thuật nữa đó, bảo đảm vượt qua sức tưởng tượng của nhóc luôn".

Đôi con ngươi màu đen của Riddle như pháo bông bắn bùm chíu, nhưng chỉ lướt qua trong vài giây "Vậy bản thân anh tự học hay sao? Cậu không chờ thêm nữa hỏi tiếp "Hơn nữa anh kêu tôi làm sao tin lời anh nói hửm? Xét tới hiện tại anh không khác gì một linh hồn bay tới bay lui đâu?".

"Phép thuật á hả, nó là một thứ vô cùng kỳ diệu. Có rất nhiều vị phù thủy vĩ đại không thể nắm giữ được phép thuật của mình cũng như việc không lường trước được hậu quả nó sẽ gây ra cho họ, giống như anh đây" Harry suy sụp "Thề với đấng tối cao Merlin, trước khi tới chỗ này thì anh vẫn hoàn toàn bình thường".

[Đồng nhân HP][Edit][VolHar] HP chi Slytherin Lục Bảo ThạchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ