19

95 3 0
                                    

Lúc này đây trên con đường tấp nập đông người, Sehun dắt Lisa cùng im lặng bước đi, sắc trời dần tối, Lisa phát hiện người trên đường càng ngày càng ít, cho đến khi nhìn thấy cửa hàng mỹ thuật mới mở cách đó cũng bắt đầu đóng cửa, đó là nơi vừa nãy cô đi dạo, đến lúc xế chiều, đứng trước cửa hàng tìm một nhà hàng Hàn quốc nào gần đó

Rồi cứ thế gặp được anh, như…

Lisa đang nghĩ ngợi, đột nhiên phát hiện Sehun không còn đi theo mình “Sao thế ạ?”

Sehun không lên tiếng, cô rút tay mình từ trong túi ra rồi nhìn về phía anh, đôi mắt dưới ánh đèn đường lờ mờ càng trở nên đen nhánh, Lisa cười hỏi“Lạc đường à?”

Sehun vẫn không hề lên tiếng, anh cúi người đẩy cô sang tường bên cạnh.

Lisa sững sờ, trong đầu chỉ còn mấy chữ vừa hiện ra“Nụ hôn áp tường.”

Hai tay Sehun chống trên tường ép sát vào người cô, đầu hơi cúi xuống nhìn người con gái, trên con đường Tokyo rét lạnh, giọng anh trầm thấp và khàn đục “Cuối cùng cũng không còn ai nữa, Lisa.”

Lisa đờ đẫn trong thế giới nhỏ bé giữa vòng tay anh.

“Lisa em đã đến đây rồi, ” Làn khói trắng hai người thở ra vấn vít giữa không trung rồi từ từ tiêu tán, Lisa nhìn ánh sáng lấp lánh lay động trong mắt anh, nghe anh nói tiếp, “Em có biết, cảm giác mình chờ một cuộc điện thoại thôi, cuối cùng lại chờ được cả người thật là sao không?”

Cô không cách nào có thể thờ ơ trước ánh mắt anh như thế, giữa trời đất lạnh lẽo, người kia ở sát bên mình, nhưng lòng bàn tay cô lại rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

“Mừng như điên ấy,” Anh vùi mặt vào đầu vai Lisa, hít sâu một hơi, ngửi mùi hương nhẹ nhàng trên người cô, rồi còn cười một cái, “Anh không tin nổi mình sẽ như vậy đâu.”

Lisa đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy anh, Sehun thoáng nghiêng đầu, khẽ hôn lên gò má, từng cái từng cái một, như lông vũ phất qua ngứa ngáy, cô đưa tay giữ lấy mặt anh, ngẩng đầu hôn lên làn môi đó. Sao mà không động lòng cho được. Lòng cô mềm nhũn không còn biết trời trăng gì nữa.Đột nhiên nghĩ lại, mấy ngày này trong lòng cô vẫn chờ đợi tâm ý của anh.

Lộ trình đến tỉnh Yamanashi cũng mất hơn hai giờ, Sehun mượn xe của một học trưởng, đi thẳng về phía khu ngoại thành. Ngồi trên xe Lisa càng buồn ngủ, gò má không biết có phải bị lạnh hay không, đỏ hồng không giảm. Sehun không muốn cho cô ngủ, trò chuyện cũng được, đôi lúc lại không kìm được muốn trêu chọc người kia, “Lisa em đặt mấy phòng?”

“Một phòng.” Cô thuận miệng đáp lời, sau khi nói xong mới giật mình nhận ra, hai mắt trợn to, “Đến lại đặt thêm một phòng, cần thì có thôi.”

Sehun liếc nhìn cô một cái “Lãng phí tiền bạc.”

“Hơn hai ngàn vạn đấy, ” Lisa trừng mắt nhìn anh, “Anh bảo ba Kim Jiwon đưa cho em mà, bố em được phen hoảng sợ, ông nói hay là người ta đút lót anh đấy nhỉ, sau rồi ông lại nghĩ, rõ ràng anh chỉ là một nghiên cứu sinh thôi mà, số tiền kia lớn quá”.

Cô nói xong Sehun cũng phì cười thật thấp. Nói đến tiền, Lisa nhìn nhìn chiếc xe anh mới mượn, “Sehun, sao anh phải giả làm lưu học sinh nghèo khổ làm gì?”

Oh Sehun  LaLisa Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ