20

111 5 0
                                    

Vài phút ngắn ngủi mà giống như dài bằng thế kỉ, cho đến khi bác ấy thở lại một cách đầy kì tích. Trong đám người có người vỗ tay, cũng có người chụp ảnh. Sehun đợi nhân viên cấp cứu tới mới ngừng các biện pháp cấp cứu, nhường chỗ cho người ta. Nhân viên cấp cứu đưa bác ấy lên xe, người con trai cũng chạy theo, để lại một đống người phụ tá trơ mắt nhìn. Khi xe cứu thương đóng cửa lại, đột nhiên anh ta đưa mắt nhìn Lisa , sau đó gọi phụ tá đi qua, thấp giọng dặn dò thêm gì đó. Tất cả lực chú ý của Lisa đều đặt trên người Sehun, nhìn anh đứng lên, nhìn anh đi về phía cô. Ngoài vầng trán lấm tấm mồ hôi, dáng vê của anh vẫn như ngày thường, hờ hững như thể người vừa mới cứu một mạng vốn không phải là anh. Trước mắt cô tràn ngập hình ảnh khi anh cứu người, vẻ mặt nghiêm túc cẩn thận và bình tĩnh, từng động tác đều nhanh chóng và chắc chắn, kiên định mà chuyên nghiệp.

Đột nhiên Lisa lại nhớ tới câu nói “mến mộ anh hùng”. Nhiệt huyết sôi trào muốn hôn anh một cái.

“Lisa, em làm tốt lắm, tất cả đều đúng hết.” Anh đi tới dắt tay cô, thấy lạnh ngắt, “Sợ không?”

Không chút khoe khoang, không hề tranh công, thậm chí anh cũng không phấn khích khi được mọi người vây xem như thế.

“Anh đang kiêu ngạo lắm nhỉ.”.

Anh nhướng mày, cười khẽ, “Đây là chuyên môn của anh.” Cho nên cũng chẳng phải kiêu ngạo làm gì.

“Vừa rồi em lo tới mức run rẩy chân tay đó.” Lisa lật tay cho anh nhìn lòng bàn tay mướt mát mồ hôi, “Nhìn anh lại chẳng lo lắng chút nào.”

Sehun lau sạch lòng bàn tay cô, nắm tay cô đi ra chỗ ít người, “Anh cũng lo mà.”
Dù sao cũng là một sinh mạng. “Lúc nào cơ?”
“Khi em chuẩn bị hô hấp cho vị tiên sinh kia.”
Lisa “…”

Hai người đi dọc theo bờ sông, Lisa muốn hỏi có phải họ đang đi ra đảo hay không, lại nghe anh đột nhiên nói tiếp “Lisa, giày có thoải mái không?”
“Sao ạ?”

“Có thể đi nhanh được không?”

“Có thể.”

“Vậy chúng ta đi nhanh lên một chút.” Anh nheo mắt nhìn, nói xong liền nắm tay cô bước nhanh về phía trước Lisa vội chạy chậm theo sau, “Làm sao thế Sehun?”

Các phụ tá của bác vừa rồi đang lần tìm họ giữa đám đông. Lisa quay đầu nhìn, lại đụng phải tầm mắt của một người trong đó. Người nọ thấy bọn họ đi xa thì vội gọi những người khác đuổi theo. Xe của hai người dừng ở ven đường bên cạnh một loạt gốc thủy sam. Tuy không biết những người kia là tốt hay là xấu, có lẽ tìm kiếm hai người cũng chỉ để cám ơn, nhưng khoảnh khắc ngồi vào xe rồi, Lisa mới cảm thấy an tâm không ít.

Sehun khởi động xe, cho đến khi cách đám người kia càng lúc càng xa, anh mới nhìn Lisa nói, “Vừa rồi em có thấy hình xăm trên người tiên sinh kia không?”
Lisa gật đầu, cô cũng không có cơ hội nhìn kỹ, chỉ khi cởi áo sơ mi ra mới liếc mắt một cái, hình như cả người đều có.

“Có hình xăm trên người đều là đại ca bang phái cả.” Sehun nói xong thì nhìn sang Lisa “Bé ngoan, thắt dây an toàn vào.”
Lisa ngoan ngoãn thắt dây an toàn, hình như vì cách gọi thân mật của anh mà thất thần giây lát, nửa ngày sau mới quay sang hỏi lại, “Bang phái?”

Oh Sehun  LaLisa Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ