Kangsoo sững sờ, “Hả… sao?”
Sehun quay đầu nhìn về phía Lisa , vẻ mặt anh vẫn ôn hòa như trước, đôi mắt trong trẻo mà kiên định“Căn nhà này có nhiều phòng mà, tôi nghĩ có thể chứa chúng ta được”.
Thực ra Won cũng nghĩ như thế thật, dù sao tiền thuê phòng người ta cũng nộp rồi, hơn nữa phòng cũng nhiều như thế, chỉ có điều anh sợ Lisa không thích tiếng ồn ào, anh nhìn Lisa đang trầm mặc, rồi nói với Sehun “Chuyện này… anh à, ý Lisa là để mọi người đi tìm phòng khác ở, anh yên tâm, tiền thuê phòng cô ấy sẽ trả lại.”
“Cũng không cần phải phiền thế mà?”.
Lisa yên lặng hồi lâu, nhìn không biết cô đang nghĩ chuyện gì, có lẽ đang suy tư đến tính khả thi của lời đề nghị.
“Thôi nào Sehun người ta đã nói vậy rồi…” Không hiểu sao cô gái ăn mặc mát mẻ kia lại có vẻ chống đối với Lisa thấy cô như thế thì càng không nhịn được hơn, cô ta quệt mồm đứng dậy đi lên lầu thu dọn đồ đạc.
Lisa nhìn cô gái nóng nảy kia, từ tốn nói theo “Đừng quên trả dép lại, đôi đó là của tôi.”
Won thấy Lisa có vẻ không vui, sóng mắt lướt qua, anh cất giọng, “Ối, đây không phải là đôi giày khi còn sống phu nhân đã tự tay làm cho cô à? Bị người khác mang cô có thấy giận không?”
Mặc dù đúng là Won cố ý hù dọa cô gái đó, nhưng điều anh nói cũng là sự thật, năm đó mẹ cô học theo một dì người dân tộc thiểu số, sau đó chú tâm từng đường kim mũi chỉ, ngày trước cô thích nó đến mức không cách nào bỏ ra. Cô gái vừa nói nghe anh ta nói vậy thì mặt mày trắng bệch, cô cuống quít cởi giày ra, cũng không dám đi lấy nữa, vành mắt ửng hồng xoay người chạy thẳng lên lầu. kangsoo có hơi lúng túng, anh gãi gãi đầu, “Này, tôi xin lỗi, cô… Tôi không biết cô ta mang giày của cô.” Cô gái kia tên là Mina, cũng giống như những người kia, đều là bạn hồi đại học với Kangsoo, sau này kangsoo đến đại học Tokyo học tiếp nghiên cứu sinh, vài năm không gặp, nhân mấy ngày nghỉ này mới hẹn mọi người đến Namsan chuẩn bị gặp gỡ. Lisa bảo không sao, sau đó lại chuyển mặt sang nhìn Sehun“Nếu mọi người không muốn phiền phức thì cứ ở lại đi, tiền thuê tôi sẽ trả lại cho mọi người, chỉ cần bình thường phần lại một bát cơm là được.”
Sehun cười “Đương nhiên.”
Lisa đứng thẳng đi lên lầu. Won ngầm, đưa tay xách vali đi theo phía sau cô lên cầu thang, vừa đi vừa oán hận “Tôi là cảnh sát nhân dân mà, là đầy tớ của nhân dân, chứ đâu phải của cá nhân cô chứ, sao cứ tự nhiên sai bảo người ta vậy.”
“Người nợ tiền thì không nên nói nhiều.” Lisa không quay đầu lại nói.
Won ngoan ngoãn câm miệng, hơn nữa anh dự cảm là, gần đây Đại tiểu thư còn khó hầu hạ hơn ngày trước. Mấy người dưới lầu đưa mắt nhìn bọn họ đi lên, sau đó Kangsoo mới thở phào một hơi, “Cô tiên nữ muội muội nghĩ thế nào mà quyết là quyết, nói đuổi nói giữ mà cứ như trò đùa vậy?”
“Cô gái này khá phóng khoáng.” Một người khác nói.
Trong nhóm có một cô gái tóc ngắn nhìn hướng Lisa vừa đi như có điều suy nghĩ, “Mình có cảm giác, hình như tên của cô ấy rất quen, không phải là minh tinh gì đó chứ?”

BẠN ĐANG ĐỌC
Oh Sehun LaLisa
FanfictionCâu chuyện tình yêu về một bậc thầy tranh sơn dầu trường phái ấn tượng và sinh viên ưu tú hệ y học.