Edit: Astute Nguyễn
Beta: Đậu XanhYến tiệc ăn uống linh đình, ca vũ vui vẻ. Tạ Minh Trác nâng ly vàng, từ từ đưa vào miệng nhấp một ngụm, tay áo to rộng che khuất hơn nửa khuôn mặt, khuôn mặt trầm tĩnh khẽ mỉm cười.
Hạ Vi Lan cảm thấy tư thế uống rượu của hắn vô cùng cao nhã, không giống mấy lão dã tâm bừng bừng như lời đồn, sự khác biệt này khiến nàng nhịn không được mà nhìn thêm vài lần.
Tạ Minh Trác buông ly rượu, vô tình chạm phải ánh mắt của Hạ Vi Lan.
Hạ Vi Lan trong lúc nhất thời có chút xấu hổ, Tạ Minh Trác lại hơi mỉm cười, khẽ gật đầu, dường như không có việc gì mà quay đầu đi, cùng người khác bắt chuyện.
Hạ Vi Lan vội cúi đầu, tránh hướng hắn ngồi, ánh mắt đảo quanh một vòng.
Hôm nay các danh môn đại phái đều tới, nhưng thật ra mấy mỹ nữ tỷ tỷ đồ tím vẫn chưa xuất hiện, kết hợp mọi chuyện hôm nay, có lẽ là cốc chủ Hồng Dược cốc tránh không gặp, mấy vị tỷ tỷ đó biết tin mới cố ý tới cầu kiến.
Thật hiếm lạ, đại hội của thiên giới trăm năm mới tổ chức một lần vậy mà có môn phái không tham dự. Nàng lắc đầu, thảnh thơi bỏ một quả nho từ đĩa bạch ngọc trước mặt vào miệng, đột nhiên cảm thấy ánh nhìn nóng bỏng không chút e dè mà dừng ở trên người mình.
Nàng tìm kiếm ánh nhìn nóng bỏng đó, thấy người ngồi đối diện là một nam nhân cường tráng, mặc trang phục dị tộc bằng nhung.
Nam nhân kia có mái tóc xoăn màu nâu sẫm, thắt bím lại, mặt mày thâm thúy tựa biển thẳm, mũi cao thẳng, môi mỏng hơi mím lại, một thân y trang khỏe khoắn, cánh tay to lớn, cơ bắp ẩn hiện nhô lên, nửa cánh tay lộ ra hình xăm hùng ưng màu đen.
Thần Ưng bang?
Lúc này hắn vừa một tay lắc ly rượu, vừa nhìn Hạ Vi Lan bằng ánh mắt rực lửa. Thấy Hạ Vi Lan ngẩng đầu nhìn mình, khóe miệng hắn cong lên, tà mị cười một cái, trong ánh mắt chẳng những không thu liễm, ngược lại còn càng thêm rực nóng thậm chí còn lờ mờ để lộ sự cường thế.
Hạ Vi Lan run lên, cả người nổi da gà. Đầu năm nay, lại còn có nam nhân như vậy sao?
Không chỉ mỗi mình Hạ Vi Lan cảm nhận được, mà còn Hi Loan ngồi bên cạnh, Túc Hòa, Sở Minh cách đó không xa cũng thấy.
Trong nháy mắt Hi Loan lạnh mặt đi, khuôn mặt như ngọc lúc này giống như có sương bọc quanh.
Nam nhân đó vẫn chẳng thu liễm như cũ, bỗng nhiên một trận gió mạnh, dây rèm buông thõng phía sau hắn bị đứt, tấm mành cao nửa người cao từ phía trên rơi xuống, không nghiêng không lệch nện thẳng xuống đầu hắn.
Túc Hòa ném ly rượu, rượu văng ra ngoài một chút, lạnh lùng nói: "Nhãi ranh man di, không biết xấu hổ!"
Sở Minh mừng thầm trong bụng, Hạ Vi Lan ngạc nhiên, trong mắt Hi Loan cũng xẹt qua một tia kinh ngạc, sau đó lạnh lùng nhìn người đối diện.
Nhạc vốn dĩ đã dừng, mọi người cũng im lặng không nói, Nguyên Thành Liệt vén rèm trên đầu ra, mái tóc có chút bù xù, dung mạo vẫn đẹp như cũ, chỉ là sắc mặt lại không thể nào đẹp cho được.
BẠN ĐANG ĐỌC
[HOÀN-SƯ ĐỒ] KHI SƯ PHỤ HẮC HOÁ
Lãng mạnTác giả: Thương Nhiêu Nguồn: widkidich Tình trạng: Hoàn thành Edit:Đậu Xanh Bìa: Châu Anh Ngày đào hố:22/06/2020 Thể loại: ngôn tình, cổ đại, huyền huyễn, tu chân, xuyên không, 1vs1, ngọt, sủng, hắc hoá, sư đồ.... 🌱Truyện chỉ đăng duy nhất tại tài...