39

145 6 0
                                    

Jennie nhìn bóng lưng ấm áp của của đôi cha con kia, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần. Tuy cô không thấy rõ di động có hỏng hay không, nhưng nếu trực tiếp rơi xuống nền gạch từ vị trí cao như vậy, tỷ lệ màn hình không vỡ là quá nhỏ. Thế nhưng, người cha lại tỏ vẻ không có việc gì, không oán trách đứa trẻ nửa chữ. Cô vô thức thay thế một màn kia thành hình ảnh Kim Jongin chung sống cùng con nít. Nếu cô sinh một bé gái, nhất định anh sẽ giống như người cha vừa rồi, dùng cách đặc biệt của riêng mình để cưng chiều đứa trẻ.

Hana cũng cảm thấy Jennie không quá háo hức, cô nhanh chóng đổi đề tài, được nước tranh công: "Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, đúng chưa? Mau mau khen mình hai câu rồi tiện tay phát vài cái bao lì xì cho mình đi!"

Jennie bị cô chọc cười: "Cảm ơn cậu nhé."

Cả người Hana nổi da gà: "Ôi trời ơi, chua chết tôi rồi."

Sau đó, cô lại nghĩ tới chuyện đứng đắn mà mình chưa nói, "Đúng rồi, tiệc từ thiện của tập đoàn W sẽ diễn ra vào thứ ba tuần tới, Seulgi đã gửi thư mời cho studio của chúng ta rồi, còn nói cậu nhất định phải có mặt, bởi vì hôm ấy sẽ tụ tập nhiều người nổi tiếng trong giới giải trí nên muốn cậu chụp ít ảnh tập thể cùng video."

Jennie hỏi: "Là ai thế? Han Soyeon có đi không?"

"Mình cũng không rõ lắm, chốc nữa mình sẽ đi hỏi thăm một chút. Để mình gửi danh sách những người nhất định sẽ có mặt cùnglịch trình hoạt động và chương trình biểu diễn vào mail của cậu nhé."

Dứt lời, Hana cúp điện thoại. Jennie nghiền ngẫm nhìn màn hình di động.

Có tin nhắn được gửi tới di động, là Kim Jongin: [Anh đang chờ em ở quán cà phê nhé.]

Sau đó, anh định vị vị trí của mình cho cô. Jennie trả lời: [Mười phút nữa là đến.]

Trong quán cà phê. Vừa bước qua cánh cửa gỗ, Jung Nara đã nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng nhưng cực kỳ chói mắt đang ngồi bên cửa sổ kia. Cô ta giật mình.Không ngờ còn có thể gặp được anh ở một quán cà phê như thế này.

Cô ta nghĩ tới một câu, một câu nói vô cùng kiểu cách.

[Nếu nói vô duyên, cớ gì gặp?]

Jung Nara nhìn chằm chằm Kim Jongin vài giây. Anh đang chăm chú nhìn màn hình máy tính, đôi tay không ngừng gõ chứ, hoàn toàn không chú ý tới sự tồn tại của cô ta. Người bán hàng nhìn người phụ nữ ở trước mắt, lại nhìn người đàn ông cách đó không xa, yên lặng trở lại quầy bar, cầm khăn nhẹ nhàng lau quầy, thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt với đồng nghiệp.

Điều chỉnh xong tâm tình, Jung Nara cất bước đi về phía Kim Jongin Kim Jongin cũng thấy cô ta qua khóe mắt, nhưng anh không lên tiếng. Cho đến khi Jung Nara chuẩn bị ngồi ở phía đối diện anh, Kim Jongin mới chợt ngẩng đầu: "Nơi này có người rồi."

Jung Nara "...."

Cô ta tức tới mức bật cười, " Kim Jongin, sao anh lại..." Vừa ấu trĩ vừa không thân sĩ như thế.

Cô ta không ngồi vào chỗ kia nữa mà kéo ghế từ một bàn khác sang, trực tiếp đặt ở giữa đường. Sau khi ngồi xuống, Jung Nara quay đầu gọi một ly cà phê latte. Đoạn, ánh mắt sâu xa của cô ta lại dừng trên khuôn mặt của Kim Jongin một lần nữa. Người đàn ông này vẫn mang biểu cảm nhàn nhạt, chăm chú nhìn màn hình mà không chớp mắt. Cô ta không ở trong tầm mắt của anh. Ngay cả ánh mắt dư thừa, anh cũng sẽ không cho cô ta
.
Jung Nara cắt ngang: "Anh tới đây để hẹn gặp chủ tịch hội đồng quản trị của KN à?"

JenKai 🐻🐻 Làm thế nào để ngừng nhớ anh Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ