VII

495 51 6
                                    

ngày x, tháng x, năm x...

Thái Hanh 18, Chính Quốc 16

khi con người ta đã ở một độ tuổi được cho là trưởng thành lại chính là lúc mà bản thân bắt đầu làm những chuyện lớn lao hơn.

Thái Hanh và Chính Quốc đã gắn bó với nhau suốt 6 năm ròng rã, cả hai cùng nhau lớn lên trong thời chiến khắc nghiệt. ấy vậy mà vẫn thuận lợi lớn lên.

giờ đây, bọn Pháp đã bắt đầu đưa lính của chúng tràn vào mảnh đất miền Bắc chuẩn bị cho kế hoạch chiếm trọn luôn mảnh đất này. dân tộc thì đang lo âu, chuẩn bị tinh thần nổi dậy chống quân xâm lược.

giặc thì chưa diệt sạch đã còn phải đối phó với cái bọn bán nước hại dân.

nhà tá điền Kim vừa nhận được thơ chỉ thị từ chính quyền cấp xuống, ông vội vàng lật ra mà đảo mắt đọc sơ. đọc xong tờ thơ thì lòng cũng vừa mừng lo lắng, không biết tính sao mới đặng.

tá điền Kim chấp hai tay ra đằng sau lưng liên tục đi tới đi lui trong nhà, bà Kim thì nét mặt đã không giấu nổi lo lắng.

- phải tính mần sao mới hợp lý đây ông?

tá điền Kim chỉ kịp thở dài.

- đến nước này thì còn tính cái chi nữa. đợi thằng hai dìa rồi hỏi qua ý nó chứ mần sao?

- nó đồng ý cũng được, không cũng được. chúng ta đâu thể cứ bắt ép nó phải nghe theo?

tá điền nhăn nhó, quay người lại kéo ghế ngồi xuống lật cái tách nhỏ rồi rót trà vào.

- phải đồng ý chớ? làm sao mà nó bỏ lỡ được, huống hồ gì đây cũng là ước mơ hồi bé của nó. tôi nói rồi, tôi đồng ý cho nó thực hiện.

- hay tui tính vầy ông coi có đặng hông? mình nhanh tổ chức cưới vợ cho nó đặng nó lo mà sinh con đẻ cái để còn lo cho hương khói ông bà. dầu gì nhà ta cũng chỉ có mình nó là con trai.

- ôi thôi bà ơi, nó có chí hướng riêng của nó. tui với bà ép như vậy, coi bộ không có đặng đâu bà...

tá Kim não nề, thiệt ra khi nhận thơ này lòng ông cũng nặng trĩu lung lắm. cũng tính toán, cũng lo toan không biết ai sau này sẽ đảm nhiệm chuyện lo hương khói cho ông bà.

ông với vợ cũng già hết cả rồi, sống nay chết mai đâu ai mà tránh được chuyện này đâu đa ? nghĩ tới việc ép con nó cưới vợ mau mau rồi sanh cháu cho ông bà an tâm trước sợ rằng nó không ưng mà tội.

bà Kim cũng buồn lòng lung lắm, nghĩ đến đây bà lại nhớ về chuyện xưa cũ mà tự trách rồi không kiềm được nước mắt mà khóc.

- giá như thằng ba khi đó nó không trượt chân té xuống sông thì may ra...

- thôi bà ơi, nhắc lại chi chuyện cũ để rồi nặng lòng thêm chứ lợi ích gì? thôi để tui tính, bà vào trỏng nghỉ ngơi đi.

cậu Hanh ơi, Quốc thương cậu!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ