XXXIV

390 39 22
                                    

- hở? anh Hanh vừa nói...?

Thái Hanh cười rồi ôm lấy em, anh ghì cằm mình lên trên đôi vai gầy gò ấy rồi nhắc lại câu nói ban nãy.

- anh bảo những lúc còn lại anh thuộc về em.

Chính Quốc ngay lập tức đẩy cậu hai ra xa, giờ đây em mới chợt nhớ ra lời tía trước lúc mất có răng dạy.

Quốc đành cắn răng ngậm ngùi, em không thể không nghe lời tía được. với lại em đã quyết đời này không lấy ai rồi, bởi em cứ nghĩ tía em mất là do em gián tiếp gây ra cũng nên.

Quốc sợ lắm, Quốc sợ lời dèm pha của thiên hạ lắm rồi. nghĩ tới đây em lại nức nở.

- cậu hai đừng nói vậy, xin cậu...

anh bất ngờ vì Quốc lại phản ứng như thế, anh cứ ngỡ là em đang khinh miệt tình yêu đồng nam này thôi.

nhưng không sao, anh cũng đã tính trước được chuyện này rồi. nếu em không ưng thì anh sẽ chọn cách thuyết phục chứ không dễ dàng bỏ qua cơ hội lần này.

nhìn Quốc khóc mà lòng anh khẽ nhói đau, Thái Hanh tiến tới dùng hai tay nâng nhẹ khuôn mặt em lên. anh dùng bàn tay để nâng niu, dùng ánh mắt yêu thương cùng nụ cười ấm áp đối đãi với Chính Quốc.

- Quốc kinh tởm tình yêu anh dành cho em hở? Quốc cứ nói thiệt cho anh biết đi, đặng anh còn tính cách.

anh vẫn giữ nguyên nụ cười hình hộp ấm áp, Chính Quốc im lặng lâu lắm. nhưng rồi cũng trả lời anh.

- Quốc hổng có dám kinh tởm, cũng hổng phải do Quốc ghét nó đâu... mà tại Quốc sợ... Quốc sợ...

Chính Quốc lắc đầu kịch liệt, em càng nghĩ lại khoảng thời gian bị tía cầm cây roi mây đánh, lẫn những lúc em đi tới đâu người ta ném rau úng thối vào người em tới đó, khoảng thời gian đó làm Quốc cảm thấy sợ lung lắm.

dường như anh cũng đã đoán ra được phần nào lí do, anh nhíu mầy nắm nhẹ lấy vai em rồi hỏi:

- em sợ chi hở Quốc? có phải... có phải em bị người ta khinh rẻ không em?

Chính Quốc nghe tới đây càng khóc to hơn, nước mắt thi nhau chảy đầm đìa trên khuôn mặt đã có phần hốc hác.

- tía em... tía em mất rồi... do em, là do em gián tiếp hại tía... vì tía biết em đồng tính nên... nên tía đánh em... được vài hôm chỉ vì ai cũng nói ra nói vào nên tía mới trở bệnh... em... em... là do em....

Thái hanh nghe qua không khỏi đau lòng, anh kéo em vào người ôm lấy chặt chẽ, anh thả nhẹ cái thơm lên trên mái tóc bồng bềnh của em. mặc kệ nước mắt em thấm ướt hết cả phần ngực của tấm áo mới.

anh không nghĩ là do em, mà đẩy hết tội lỗi về phần mình.

- là do anh, là do anh đi xa hổng bảo vệ em được. anh thiệt lòng xin lỗi Quốc, em cứ khóc đi. anh sẽ luôn ở đây với em...

Chính Quốc như được đà mà khóc tới, bao nhiêu buồn tuổi khi đó đều thi nhau ùa tới khiến em không thể ngừng được, em lại ghì lấy hông anh mà thút thít nức nở. cả hai cứ đứng ôm nhau trên con đê xanh mướt màu cỏ dại, Thái Hanh một tay đỡ hông em, tay còn lại thì đặt sau gáy Chính Quốc.

cậu Hanh ơi, Quốc thương cậu!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ