XIX

376 36 11
                                    

Chính Quốc thức dậy lúc trời còn mờ sáng, Quốc ngồi thẳng lưng trên chiếc giường cũ kỉ phủ bởi tấm chiếu đã không còn mấy nguyên vẹn. em ngồi trên giường ngẩn người một hồi lâu, bắt đầu suy nghĩ.

rõ ràng đêm qua em ngủ rất khuya và dường như không tài nào chợp mắt nổi. phải khó khăn lắm Quốc mới chợp mắt được một lúc, nhưng vừa ngủ không sâu thì em lại nằm chiêm bao thấy cậu hai bị thương ở chân, anh bị trúng đạn hay mũi tên gì đó mà em cũng chẳng rõ, chỉ nhớ mang máng đôi chân anh ướt đẫm máu, màu máu đỏ thẫm thấm ướt cả ống quần màu xanh của bộ đồ lính, nhuộm luôn cả một mảng đỏ trên nền xanh của ống quần.

Quốc sợ lắm, tự dưng lại cứ có cái cảm giác bất an. từ lúc anh đi tới bây giờ thì đây là lần đầu tiên em nằm chiêm bao thấy ác mộng, em hoảng sợ đến độ trên vầng trán rịn ra biết bao nhiêu là mồ hôi. trong lòng cứ có cảm giác vừa lo lại vừa sợ, em thất thần một hồi mới chịu phá ngay cái ý nghĩ đó đi.

- hổng có gì hết, chắc chắn là hổng có gì hết. tại mình mệt quá nên mới thấy ác mộng, anh Hanh không sao... chắc chắn là không sao.

Quốc xỏ dép rồi rời khỏi giường, em ra khỏi nhà, rồi đưa mắt nhìn lên bầu trời đã bắt đầu xuất hiện từng tia nắng sớm, do mãi nghĩ ngợi mà trời sáng lúc nào cũng không hay.

Chính Quốc vươn vai lấy lại sức sống cho ngày mới và điều đầu tiên em mần khi thức dậy là đi lại chỗ cây to trước nhà, em ngó xuống tìm một viên đá có góc cạnh bén cầm lên và rạch một đường vào thân cây. mần xong em đứng lại nhìn qua vô số đường rạch đã khô trên thân cây cổ thụ, Quốc nhẩm đếm số đường rạch đó rồi em lại tự lẩm bẩm một mình.

- hôm nay đúng một trăm tám mươi ba ngày, vậy tính ra từ lúc anh Hanh đi đến giờ cũng đã năm tháng lẻ hai mươi chín này rồi. để nhớ coi, khi đó ảnh biểu sẽ đi sáu tháng... vậy có nghĩa ảnh sắp về rồi đúng hôn?

Chính Quốc nhẩm xong cũng là lúc em thả viên đá xuống đất, em cười tươi rói vui mừng đến độ nhảy cẩn lên khỏi mặt đất hai ba lần.

Quốc nhớ cậu hai Hanh lắm mà em đâu có ra ngoài Bắc được? mà cho dầu có được ra quẩy đi chăng nữa thì cũng đâu có phận sự gì bước được vô căn cứ đóng quân đâu đa? mà thôi, sắp tròn sáu tháng rồi Quốc chỉ hy vọng mọi việc anh mần đều suông sẻ để có thể trở về sớm. đừng như giấc chiêm bao Quốc gặp đêm qua, anh Hanh của em mà bị sứt mẻ miếng nào chắc em đau xót đến chết mất.

má Quốc cũng đã dậy từ nẩy, bà đứng búi lại tóc ở trước nhà lại nhìn thấy mọi hành động từ nẩy giờ của Quốc. bà chỉ lắc đầu cười chứ không hề tò mò về chuyện riêng của cậu con trai, bà thương Quốc lắm! mà từ khi tía em mất thì má lại càng thương em hơn. cho nên bây giờ em có yêu mến ai đi nữa bà cũng sẽ chấp nhận và đứng ra bảo vệ con trai của bà.

- Quốc ơi, bây mần cái chi ngoài quẩy mà lâu quá đa? má thấy bây đứng nhảy mấy lần rồi đó, mau vô giúp má nhổ rau đặng má đem ra chợ cho kịp giờ buôn nghe con.

- dạ, Quốc vô liền nè má.

Chính Quốc có chút mắc cỡ vì mấy cái trò khùng điên của em đã bị má trông thấy hết thẩy. nhưng em rất nhanh bình thường trở lại rồi vào phụ má nhổ rau.

cậu Hanh ơi, Quốc thương cậu!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ