cậu hai dần tỉnh dậy sau cơn hôn mê, đầu anh hiện tại nặng trĩu cộng thêm mình mẩy đau nhức không sót một chỗ nào.
Thái Hanh nheo mắt rồi dần dần mở ra, lúc này anh mới giật mình ngồi bật dậy. anh tự nhéo vào tay mình một cái đau điếng rồi bắt đầu sờ soạng quanh người, khi đã nhận ra đây là sự thật thì vui mừng cười rạng rỡ.
- mình chưa chết, thật sự chưa chết?
- sao mà chết được? có Mai ở đây thì ai dám bắt anh đi khỏi chứ?
Tuyết Mai cười dịu từ ngoài bước vô, trên tay còn là cái thau đồng đựng nước ấm.
Thái Hanh cảm thấy mình vì vui mừng mà mần ra mấy cái hành động kì cục, anh nghĩ Mai đã trông thấy không sót một cử chỉ nào nên đành cúi đầu cười ngại.
Mai bưng thau nước ấm vào để cạnh giường tre ngay chỗ cậu hai đang nằm, nàng lấy ra một chiếc khăn bông cạnh đó rồi nhúng vào thau nước.
- Mai gắp viên đạn ra cho anh rồi, cũng may đạn nằm không sâu lắm nên cũng ít có ảnh hưởng gì tới chân của anh.
- thế à? anh cảm ơn Mai nhiều nghen.
Tuyết Mai cười rồi dùng chiếc khăn bông đã thấm qua nước ấm đưa lên trước mặt anh.
- anh Hanh chịu khó ngồi yên để Mai thay gạt vết thương nhé.
Thái Hanh lúc này mới giật mình, theo anh thấy thì vết thương nằm dưới đùi một chút. anh giật mình nhìn xuống người mình, hiện tại anh đã được thay cho bộ đồ cộc tay với một cái quần thun ngắn rộng rãi để dễ dàng thay gạt cho vết thương kia.
anh nhìn mình xong thì vội vàng nhìn Mai để hỏi xem ý kiến.
- liệu anh tự mần được không?
Tuyết Mai biết anh ngại vì nàng là con gái mà anh lại là đờn ông nên có chút khó xử, Mai cười rồi bảo:
- anh Hanh an tâm, đồ là do anh Trường thay cho anh đó. nên anh đừng ngại, còn vết thương thì không thể để anh tự làm rồi, bởi anh không biết rửa vết thương thì nó sẽ nhiễm trùng rồi không khéo lại nặng thêm. anh cứ để Mai làm cho nhanh anh nghe.
Thái Hanh hết cách đành gật đầu, lời Tuyết Mai nói không sai. anh đâu rành kinh nghiệm trong mấy việc này? nên thôi đành ậm ừ để nàng mần giúp vậy.
- ừ, vậy anh đành phiền Mai.
- dạ.
Mai cười rồi bắt đầu công việc tháo băng gạt trắng ra rồi dùng nước ấm lau sơ qua một lượt, giờ đây cậu hai mới thắc mắc tại sao lúc đó anh lại thoát được nạn chứ?
- Mai biết vì sao anh lại ra khỏi căn cứ của địch được không? rõ ràng là lúc đó anh bị bắn trúng, rồi do mất máu nên đâu có chạy được nữa?
- à, Mai có nghe anh Trường bảo lại là nhờ có anh Kiên bạo gan chạy lại cõng anh ra khỏi đó. xong anh Kiên về được cả đội tuyên dương thì mới biết được anh Kiên là người đã gây tiếng động làm cả đội bị địch chú ý, may nhờ có anh đánh lạc hướng nên cả đội mới thoát chết. anh Kiên còn bảo vì anh ấy nên anh mới bị thương, ảnh không thể mặc kệ anh bị bắn mà sống chết bỏ chạy được nên anh ấy liều mình lao tới cõng anh chạy về.
BẠN ĐANG ĐỌC
cậu Hanh ơi, Quốc thương cậu!
Random• taekook • bối cảnh tại Việt Nam. • mọi tiết tình huống truyện đều là sản phẩm của trí tưởng tượng, không có thật trong lịch sử. • có sử dụng ca dao-tục ngữ đối đáp giao duyên và một số lời bài hát của Việt Nam. • nhân vật không thuộc quyền sở hữu...