XVII

391 38 14
                                    

lại quay về với mảnh đất phương Nam thì hôm nay đã là đêm hai mươi chín tháng chạp rồi, Điền Chính Quốc ban ngày vẫn tiếp tục mần mấy công chuyện mà từ nhỏ cho tới lớn em vẫn hay mần.

chỉ khác ở chỗ là hồi đó còn có tía... bây giờ tía mất chỉ còn lủi thủi hai má con ở trong cái căn nhà xập xệ, em bây giờ còn mần thêm mấy công việc thay tía nữa.

Quốc cảm thấy má cũng đã có tuổi rồi không thể để một mình má mần chăm bẩm em được nữa, nên em có xin vô nhà của mấy tá điền đang thiếu người cày cuốc để kiếm thêm đồng ra đồng vô phụ giúp má đặng vơi bớt gánh nặng. nhà em tuy thiếu thốn đủ thứ nhưng vẫn tràng trề tình yêu thương của hai má con, cứ đỡ đần nhau được ngày nào thì hay ngày đó.

Chính Quốc bữa sáng sớm thì kiên trì mần việc, bữa tối là giành thời gian nghĩ về ai kia... có đôi lúc nỗi nhớ ấy khiến em không tài nào tập trung vô công chuyện được. trong thời gian này, Quốc cũng thường hay lui tới bờ sông mà ngày đó hai đứa hay ngồi. em cứ ngồi đó suy nghĩ rồi thả hồn theo gió, đến khi trời sập tối mới đứng dậy đi về.

bây giờ thì em đi tới đâu thì người ta cũng nhìn em bằng con khinh thường, như thể em là một vật gì đó đáng xa lánh lắm vậy... em là con người bằng da bằng thịt đàng quàng mà, người ta đối với em như vậy em buồn lắm chứ, nhưng em dặn lòng chỉ buồn một chút rồi thôi hà. tại bây giờ em cũng chẳng thèm quan tâm mấy người trong con xóm nhỏ đó nói gì về em nữa, điều làm em quan tâm trước mắt là phải chăm lo cho má thật tốt và thay luôn phần của tía.

cũng như ngày thường, cuối giờ mần công cho nhà người ta xong em theo thói quen tản bộ quanh đồng cỏ trên con sông lớn. Chính Quốc cũng chẳng biết từ khi nào mà em lại thích tản bộ trên đồng cỏ và độc thoại một mình như vậy nữa?

- cậu hai ơi, anh ở đó chắc cũng khoẻ lắm ha? nhiều khi Quốc cũng muốn biên cho anh tờ thơ đặng mang sang ông năm nhờ ông gởi lên cho anh, nhưng nghĩ lại đến nửa con chữ em còn hông biết thì biên viết cái gì chớ ?

Chính Quốc tặc lưỡi tự cười bản thân, đầu em hơi cúi xuống còn chân thì đá đá mấy viên sỏi nhỏ làm nó lăn xuống nước.

- hổng biết anh Hanh có nhớ Quốc hôn nữa? chớ sao mà Quốc nhớ anh lung lắm đa, có hôm nhớ anh quá mà trong lòng Quốc cứ nôn nao nên ngủ chẳng được luôn...

Chính Quốc tự cười cho bản thân em rồi nói tiếp:

- mà cũng ngộ lắm đa, nhiều khi Quốc muốn nói cho anh biết rằng Quốc thương anh rất nhiều... để rồi dù cho có bị khinh thường đi chăng nữa thì Quốc cũng đã có anh ở cạnh, có thể cùng anh nắm tay nhau chạy trốn khỏi cái xứ này... nhưng đôi khi Quốc lại không muốn anh biết đoạn tình cảm này đâu, chỉ sợ anh nghe xong lại ghét Quốc thêm hoặc là anh sẽ cưới vợ ngay để chọc tức Quốc... Quốc cũng cảm thấy Quốc ích kỉ dễ sợ luôn, chỉ muốn anh là của riêng Quốc thôi... nhưng nghĩ lại cũng khùng thật, từ khi nào mà Quốc lại mơ cao đến như vậy chứ? anh ha...

Quốc lại cười, em cười vì cho rằng bản thân mình thật ngốc nghếch. tự em tưởng tượng ra biết bao nhiêu thứ trên trần đời, để rồi lỡ như mai sau nó không xảy đến thì chẳng phải tự em đa tình hay sao?

cậu Hanh ơi, Quốc thương cậu!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ