XXXIV

340 38 18
                                    

kể từ sau cái đêm cậu hai lén lút sang nhà Chính Quốc tới giờ, thì y như rằng hôm nào cậu hai cũng lựa lúc trời đã khuya lắc khuya lơ đạp xe chạy từ nhà mình xuống tận nhà Chính Quốc, rồi lại quăng xe ở đó còn mình thì nấp sau bụi tre chờ đợi thời cơ lẻn vào trong, thông qua bụi chuối sau hè vào gặp em cho bằng được.

dầu cho ban sáng đã ở cùng nhau đến hết ngày thì ban đêm anh vẫn phải mò tới, vì nếu không gặp em thì dường như cậu hai ngủ chẳng yên giấc. điều đó diễn ra riết cũng thành thói quen, ban ngày đạp xe đèo em đi phiên chợ đến ban đêm thì tự mình lẻn tới đợi thời cơ xông vào ôm ấp người thương.

mặc dù thấy cậu hai cứ mãi hành động như kẻ trộm, đêm nào cũng lấp ló phía trước bụi tre rình mò. Chính Quốc không những không thấy phiền hà mà ngược lại càng thương cậu hai Hanh nhiều hơn, đêm nào anh cũng bị muỗi thui trụi sưng hết cả chân ấy thế mà cậu hai vẫn lì lợm không biết sợ là gì? nhiều lần em có ngỏ ý bảo anh đừng làm như vậy nữa nhỡ đâu xui rủi rồi bị người ta bắt gặp cũng nên.

ấy thế mà cậu hai có chịu nghe em đâu? cứng đầu cứng cổ không chịu nổi, ban đêm thì lấp ló ngoài bụi tre mặc cho muỗi thui đốt, ban ngày thì đạp xe tới rồi giả bộ dụi vào người em rên rĩ ỷ ôi bắt em phải thơm vào môi nhiều cái mới chịu.

mỗi lần em vén ống quần anh lên nhìn thấy mấy vết muỗi đốt sưng tấy thì xót đứt ruột, sau đó em đành lấy ra chai dầu miên ra rồi sứt vào chân anh cho mấy vết đốt nó lặng xuống.

em thì vừa đau lòng vừa xót, còn cậu hai thì vẫn cứ mạnh miệng bảo mấy vết đốt đó có là bao? bị chích riết cũng quen luôn rồi, anh thà bị muỗi chích sưng tấy chứ không chịu ngồi yên chờ đến sáng mới có thể gặp mặt.

có lần anh thơm vào môi em rồi bảo: "muỗi chích anh còn chịu được, chứ mà không gặp em là anh chịu hổng nổi."

đó, đâu phải tự dưng mà em thương cậu hai đâu? chúng đều có lí do hết.

ngày thường là vậy, nhưng vài hôm nay giờ giấc anh đến cứ thất thường làm sao ấy. có hôm đến tận khuya anh mới mò tới tìm em, có hôm ban sáng gặp nhau có một chút xong anh lại phải chạy về. rồi biến đâu mất tăm hơi suốt tận mấy ngày trời làm em không lo cũng không được.

em sợ quá, cứ nghĩ bậy rằng anh hết thương em rồi cũng nên, mặc dù lối suy nghĩ của Chính Quốc có hơi lạ thường nhưng em vẫn gắng tự an ủi mình rằng do em đang yêu một người lính nên anh ấy không thể cứ suốt ngày ở bên cạnh em được? anh cũng phải giành thời gian cho Tổ Quốc nữa chớ?

Chính Quốc một mình ngồi cạnh gốc cây lớn, hôm nay anh không tới làm em cứ thẫn thẫn thờ thờ không tập trung được vào chuyện gì cả. má Điền từ sớm đã đi buôn, chỉ còn em ở nhà trông coi vườn rau xanh mới ươm mầm tránh để bọn gà đi vào tàn phá. ấy thế mà bây giờ em không tập trung gì cho mấy, mặc kệ bọn gà bọn vịt tung tăng đi vào nhà rồi thông thả đi ra đằng sau mổ phá tùm lum.

Chính Quốc bây giờ mang đầy tâm tư, phiền muộn. em cầm lên cành cây nhỏ rồi vẽ bừa lên đất.

- em đã hứa sẽ không ghen với Tổ Quốc rồi... vậy mà vừa xa anh đã chịu hổng nổi... em kì lạ quá phải không anh?

cậu Hanh ơi, Quốc thương cậu!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ