VIII

528 55 2
                                    

sớm ra cậu hai vừa thức dậy đã có ý định sẽ đạp xe xuống xóm dưới để thông báo cho người bạn quan trọng của anh biết tin anh đã được lựa chọn làm cán bộ đưa tin.

ăn bận chải tóc gọn gàng xong anh với tay lấy cái mũ lưỡi trai mà đội vào.

- thằng hai dậy rồi đó hở? mà bây tính đi đâu à? lại đây ngồi xuống cha má có chuyện muốn nói.

vừa bước ra cửa trước đã thấy cha má anh ngồi ở bàn trà, như thường lệ là ăn bánh uống trà. Thái Hanh đi lại kéo ghế ngồi xuống.

- dạ cha má cứ nói con xin nghe.

cha má anh nhìn nhau một đẩu rồi ông mới ra hiệu cho bà hãy nói.

- hai à, má biết nói chuyện này ra bây giờ rất khó xử... nhưng mong con hiểu cho cha má nghe con.

- thế là chuyện gì mà nhìn cha má khó nói thế đa? cha má cứ làm như là người lạ hổng bằng ấy.

Thái Hanh cười cười, anh là con của cha má vậy thì có chuyện gì mà khó nói đâu nhỉ?

- thiệt ra má với cha bây tối qua đã suy nghĩ dữ lắm, từ hồi mà nhận được tờ thơ từ chính quyền cấp xuống thì cha má cũng đã tính chắc nay mai sẽ cưới vợ cho bây đặng có người sanh con đẻ cái nối dòng nối dõi sau này. với lại cha má chỉ có mình ên bây là con cái, cũng muốn có con cháu để bầu bạn sau khi bây đi làm nhiệm vụ tuốt ngoài Bắc.

sau khi nghe cha má nói xong thì cũng là lúc nụ cười anh tắt xuống. để lại một khuôn mặt lạnh tanh, chuyện gì thì chuyện chứ chuyện này anh chẳng ưng bụng một tí nào.

- thưa cha má, con biết là hai người mong cháu lắm. nhưng con thấy việc cưới sinh lúc này là không hợp lí đâu cha má, trong khi khắp cả nước còn đang lo lắng không biết phải mần sao mới phải thì nhà mình lại tổ chức tiệc cưới? nghe qua thôi cũng đã thấy kì khôi lắm đa.

hai ông bà lại nhìn nhau trầm mặc, tá điền Kim tiếp lời.

- cha biết là trong hoàn cảnh này rất kì khôi, nhưng nỗi lòng của người làm cha làm mẹ chỉ mong muốn có vậy. cũng muốn tìm cho bây một hậu phương vững chắc cho sau này, cha má thì cũng đã già cả rồi không biết được khi nào trời sẽ kêu về đoàn tụ với ông bà tổ tiên nữa. cha má thì không muốn trước lúc đó lại nhìn thấy con vẫn còn một mình ên.

nói tới đây ông tắt nghẹn, lòng thương con trổi dậy. bà Kim ngồi kế bên cũng nghẹn ngào đưa ống tay áo lên lau vội nước mắt.

Thái Hanh vẫn nhất quyết không đồng quan điểm với cha, thời thế đất nước còn loạn lạc mà trên dưới đều ra sức chống lại kẻ thù, thì thời gian đâu mà còn nghĩ tới việc cưới sinh?

anh bất chấp nói ra quan điểm của mình.

- con biết là cha má lo cho con, nhưng cưới vợ lúc này chỉ ở với nhau được vài ba hôm thì con phải lên đường làm nhiệm vụ, bỏ mặc vợ con ở nhà một mình thì coi sao đặng thưa cha? kể ra chỉ tội cho con gái nhà người ta thêm chứ có ích gì? với lại chuyện nước con còn lo chưa xong thì mần sao con dám bảo đảm việc lo lắng tốt cho vợ con của con sau này ạ? mong cha má hiểu cho, con xin lỗi vì lần này không nghe theo được.

cậu Hanh ơi, Quốc thương cậu!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ