Chapter 45

651 46 2
                                    

"Tổng Giám Đốc, tôi thấy cả ngày hôm nay cô cứ ngồi im trong phòng... thậm chí đến giờ nghỉ giải lao cũng không chịu dùng bữa trưa... Cô không khỏe sao?"

Người quản lí đứng bên cạnh, không giấu nổi sự tò mò của nguyên ngày nay... Những hôm trước không phải nàng còn rất bình thường sao? Hôm qua còn vô cùng vui vẻ cho phép nhân viên tan làm sớm cơ mà... Sao đùng một cái hôm nay lại thay đổi nhanh như chong chóng, trở về hình ảnh truyền thống mang tính 'ngàn băng' thế này... Đúng là rất lâu rồi, kể từ khi cô gái đó xuất hiện, Sếp của bọn họ mới trưng ra lại dáng vẻ khiến người khác nhìn vào là phải rùng mình lạnh gáy a.... Nhưng vẫn là câu hỏi không hồi đáp, định lên tiếng nói lại lần nữa thì....

"Nếu đã biết là tôi không khỏe thì cậu nên im lặng và rời ra khỏi phòng đi, làm như vậy tốt hơn là cứ đứng ở đây đấy"

Rời mắt khỏi những bản hợp đồng chi chít chữ trên bàn, Jennie nhẹ nhàng tháo mắt kính ra, ngước lên nhìn người đối diện, nói với chất giọng quen thuộc... Anh quản lí đang có dự tính là cuối tháng này khi có lương sẽ mua chiếc máy lạnh về lắp cho gia đình, nhưng mà thật sự là không cần nữa a... Bởi nếu muốn anh chỉ cần đem vợ con mình đến trước mặt người này nói chuyện hơn 5 phút là còn lạnh hơn cả mùa đông....

Khi cánh cửa căn phòng khép lại cũng là lúc người con gái cao cao tại thượng kia gục xuống bàn, thở dài một tiếng... Để đôi mắt thư giãn tầm vài chục giây, nàng lại ngẩng đầu lên, cầm ly cà phê khuấy đều.... Thứ nước này bình thường người ta sẽ chỉ uống vào buổi sáng nhưng bây giờ đã là 4 giờ chiều mà Jennie vẫn còn dùng,.. không phải là do sở thích ăn uống kì lạ, chẳng qua là do chờ ai đó từ hôm qua đến tối muộn nên mới cần dùng ... Nhẩm tính thì chắc cũng khoảng 3-4 cốc rồi...

Quay chiếc ghế lại hướng khung cửa kính to lớn ở đằng sau, nhấp môi từ từ thưởng thức hương vị đắng ngắt trên đầu lưỡi... Mỗi lần có phiền muộn gì thì chắc chắn thứ đầu tiên xuất hiện trong đầu để giải tỏa thì chỉ có thể là mấy chai vang đỏ ưa thích của nàng, nhưng bất quá nay lại dùng cà phê thay thế a... Ít nhất nó cũng có thể giữ cho mình tỉnh táo để chờ người yêu về, chứ nếu dùng rượu thì say không biết trời đất gì mất..... Với lấy chiếc điện thoại đen ở trên bàn, Jennie bấm những con số mang ý nghĩa to lớn '0301' để mở khóa màn hình, vuốt vào trong danh bạ ấn nút gọi cho ai đó nhưng sau mấy tiếng 'tút tút' thì vẫn không có tín hiệu bắt máy..

"Đến Lisa cũng không nghe máy?"

Sau vài lần gọi, cuối cùng nàng cũng phải đành bỏ cuộc. Tắt điện thoại đi, bất lực quăng nó lại về chỗ cũ. Jennie dụi dụi lấy con mắt có phần thâm đen ở dưới, tuy mệt mỏi nhưng trong lòng vẫn đang tràn đầy nỗi lo lắng nhiều hơn... Theo lịch hẹn thì hôm qua Jisoo sẽ về nên nàng đã háo hức đi siêu thị chuẩn bị vài thứ đơn giản, tuy không quá hoàn hảo nhưng đây cũng là bao tâm huyết nàng đổ vào từ lúc 5 giờ chiều cho đến 7 giờ tối a.... Thật sự là vô cùng mong đợi biểu cảm trên khuôn mặt người kia khi thấy những thứ này nên cứ một tí là nàng lại sửa sang một chút, cứ vài phút lại thêm mấy món trang trí.....  Thời gian thì cứ tíc tắc trôi qua, cho đến gần nửa đêm vẫn không thấy ai bước vào từ cánh cửa... Jennie cứ ngồi trên bàn ăn rồi lại vòng qua phòng ngủ rồi lại lên tới ban công, cuối cùng là vẫn ngồi thẫn thờ trên chiếc sofa..... Tới khi sốt ruột mới quyết định bấm máy gọi, nhưng ngặt nỗi là tiếng chuông lại đổ lên trong chiếc hộc bàn của phòng khách... Xem ra chủ nhân của nó quên cầm theo rồi

Bí Mật! (Jensoo)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ