C22

217 5 0
                                    

C22.

Dự tính.

Trận say đó của Park Chanyeol để lại dư âm rất lớn, rõ ràng uống không nhiều lắm mà kết quả lại là hôn mê mất mấy ngày. Số liệu trên máy tính bị sửa chữa đi sửa chữa lại vẫn không có một lần đúng. Ấn huyệt Thái Dương nhắm mắt dưỡng thần, Park Chanyeol vươn tay muốn lấy tách cà phê ở bàn bên cạnh lại chỉ chạm vào khoảng không.

​Bấm nút gọi đến văn phòng thư ký cũng không có ai bắt máy. Park Chanyeol ngả lưng ra ghế dựa, ánh nắng gay gắt xuyên qua cửa sổ sát đất khiến hắn bị chói mắt. Park Chanyeol lấy điều khiển từ trong ngăn kéo ra, khép rèm lại mới cảm thấy thoải mái hơn chút.

​Cửa bị đẩy ra nhưng trước đó không hề có ai gõ cửa, lười mở mắt, hắn biết người tới là Oh Sehun. Thằng nhóc này gần đây mỗi ngày đều chạy đến Xán Thế làm ổ, lại là cái loại tính cách không thể ngồi yên một chỗ, không lôi bằng được người ra ngoài đi dạo thì sẽ không chịu sống yên ổn. Có đôi khi Park Chanyeol sẽ nổi nóng mắng đôi câu, Oh Sehun cũng không tức giận. Sẽ xoay người rời đi, tính tốt thời gian chờ Park Chanyeol hết giận rồi mới quay lại.

​Park Chanyeol hết cách với cậu ta. Là trúc mã cùng nhau lớn lên, biết rõ đối phương chính là miệng tiện. Oh Sehun là con một ở nhà, phú nhị đại, được sủng đến vô pháp vô thiên. Nhưng lại không phải là đại thiếu gia không có bổn sự, bản tính cũng không đến mức bị phá hư. Với lại, bên cạnh hắn cũng nên có một người bạn để tâm sự, đúng không?

​"Anh cho thư ký của mình đi ăn cơm trưa rồi, anh quên rồi sao?" Oh Sehun tay cầm một ly trà sữa dựa ở cửa, "Chủ tịch Park gần đây trí nhớ không tốt lắm nhỉ."

​Park Chanyeol giương mắt trừng đối phương một chút, không thể phủ nhận, mấy ngày nay hắn quả thật trạng thái không tốt.

​"Không giống cậu chỉ biết chơi bời lêu lổng, đầu óc chỉ dùng để chứa mấy việc vặt vãnh râu ria."

​Nghe ra khẩu khí của Park Chanyeol không tốt, Oh Sehun cũng chỉ là nhún nhún vai, tỏ vẻ đã quen. Đem Americano giấu ở phía sau đặt ở trước mặt Park Chanyeol, Oh Sehun kéo một cái ghế dựa gần đấy rồi ngồi xuống, thậm chí hai chân còn gác lên trên bàn của Park Chanyeol.

​Oh Sehun ở trước mặt Park Chanyeol không có chỗ nào kiêng kị, dù sao cũng bất quá là bị nói hai câu, cái lỗ tai đều phải mọc kén.

​"Bỏ chân xuống đi, đừng quá không quy củ."

​Park Chanyeol nhấp một ngụm Americano, cà phê mát lạnh theo thực quản chảy tiến dạ dày, ngay cả đầu óc cũng đều trở nên thanh tỉnh. Oh Sehun nhìn hắn lại tập trung vào tài liệu trên bàn, thong thả mở miệng.

​"Anh, anh ăn cơm chưa?"

​"Không đói bụng."

​Đoán được sẽ là câu trả lời như vậy, Oh Sehun ném ly trà sữa plastic vào thùng rác. "Nhưng em thì đói bụng, anh, cùng em đi ăn cơm đi."

​"Không đi."

​Thật sự là một câu đáp lại vừa buồn tẻ vừa cụt hứng, Oh Sehun trở mình xem thường, người anh trai này sau về già nhất định sẽ là một lão già nhàm chán. Oh Sehun trực tiếp vươn tay tắt ổ điện, tất nhiên là phải hứng tiếng quát lớn vì giận không thể át của Park Chanyeol ngay sau đó.

[Fanfic ChanBaek] Quý Tộc Lưu ManhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ