Chương 7: Linh Hồn

1.1K 114 50
                                    

Trương Triết Hạn không tin vào những gì mình đang thấy, người ngồi đằng kia là Cung Tuấn sao? Không phải Cung Tuấn đã ...

"Cung Tuấn, là anh phải không?"

Trương Triết Hạn lặp lại lần nữa. Đây không phải là mơ đi, Cung Tuấn đang ngồi trên giường, trước mặt y là thật?

Người ngồi trên giường thấy vậy thì giật mình, nhìn chằm chằm vào Trương Triết Hạn.

"Em nhìn thấy tôi sao?"

"Em thấy, Cung Tuấn, đúng là anh rồi, em nhìn thấy anh".

Cung Tuấn xòe hai bàn tay của mình ra phía trước mặt, lật qua lật lại rồi lại hạ tay xuống.

"Em thấy tôi?". Cung Tuấn hỏi lại để xác nhận một lần nữa.

Trương Triết Hạn ngẩn người, gật đầu. Như chợt nhớ đến điều gì đó, y khựng người, ánh mắt thăm dò đảo từ trên xuống dưới người hắn.

Trương Triết Hạn nhích nhẹ người lại giường, hít sâu một hơi, chậm rãi đưa tay lên, tiến về phía Cung Tuấn hòng muốn chạm vào người hắn. Nhưng tay y đưa đến người hắn liền cảm nhận một trận lạnh lẽo đến tê buốt, sau đó tay liền xuyên qua khỏi người Cung Tuấn.

Y trợn tròn mắt, Cung Tuấn ở trước mặt y, vậy mà y lại xuyên qua khỏi thân thể hắn.

Điều này nói cho Trương Triết Hạn biết, Cung Tuấn chỉ là một linh hồn, ảo giác chăng?

"Anh... Tại sao lại ở đây, anh đây là...?"

Cung Tuấn cũng không biết tại sao mình ở đây, tại sao linh hồn của hắn lại còn tồn tại ở nơi trần gian dương thế này, cũng không biết tại sao Trương Triết Hạn có thể nhìn thấy hắn.

Y chỉ biết lúc nốc hết cả lọ thuốc ngủ vào. Sau đó khi tỉnh lại, hắn nhìn thấy "mình" đang nhắm mắt ngồi trên xe lăn, mà "hắn" đáng lẽ ra phải tan biến mất lại đang đứng cạnh "mình", không, chính xác hơn là Cung Tuấn đang đứng cạnh xác của chính bản thân mình, linh hồn của hắn không tan biến như đã nghĩ mà lại xuất hiện ở đây?

Cung Tuấn ngồi đó, cũng thử tìm mọi cách nhập lại, chạm vào xác của bản thân, nhưng tuyệt nhiên không được, hắn chết thật rồi.

Những ngày qua Cung Tuấn vẫn luôn ở nhà, xuất hiện xung quanh Trương Triết Hạn, nhìn y ôm lấy xác mình gục đầu khóc nức nở, nhìn y ngồi giữa nhà, ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không vô định, ngồi ở đó cả một đêm.

Trương Triết Hạn ôm chặt lấy "hắn" không buông, rì rầm nói chuyện với "hắn" rồi lại ngồi dựa đầu lên đùi "hắn" qua ngày.

Ngày quan tài của hắn được nâng đưa xuống huyệt đã đào, Cung Tuấn đứng cạnh y, nhìn y im lặng, nét buồn bã tuyệt vọng hiện rõ trong ánh mắt, Cung Tuấn chỉ muốn ôm lấy y an ủi nhưng lại không chạm vào được.

Nhìn Trương Triết Hạn suy sụp tinh thần như vậy, Cung Tuấn vẫn là rất đau lòng, nhưng anh không thể ôm lấy y được.

Cứ ngỡ rằng mấy ngày qua y không thấy được hắn, thì sau này cũng thế. Nhưng không ngờ hôn nay thế mà Trương Triết Hạn lại nhìn thấy hắn.

[TUẤN HẠN] [HOÀN] MẢNH VỠ TRÁI TIM Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ