Chương 9: Chạm

1K 100 97
                                    

Trương Triết Hạn ngước đôi mắt đã đỏ ửng lên nhìn Cung Tuấn.

"Sao anh lại ở đây?"

"Tôi đi theo em".

Trương Triết Hạn gật đầu, bước đi chậm rãi đi song song với Cung Tuấn, cả hai im lặng đi trên hành lang bệnh viện ra tới cổng.

"Em gọi taxi đi rồi tôi lên xe".

Trương Triết Hạn ngơ ngác không hiểu.

Cung Tuấn lấy ngón trỏ chỉ lên trời "Nắng quá".

Trương Triết Hạn bây giờ mới hiểu ra. Nhanh chóng gọi xe rồi cùng lên xe với hắn về nhà.

Lúc ngồi trên xe nghĩ miên man, Trương Triết Hạn chợt nhớ tới một vài việc đáng ngờ mà trước kia y đã bỏ qua không để ý tới.

Lúc chăm sóc cho Cung Tuấn bị tai nạn y rất có cảm tình với Cung Tuấn, cảm thấy hắn cũng không quá đáng ghét như trước giờ y vẫn nghĩ. Cung Tuấn cũng rất quan tâm y, sợ y mệt nên có những lần thấy y ngáp thì nói mình buồn ngủ kêu y về phòng nghỉ ngơi đi. Nhưng nằm một lúc lâu không ngủ được, Trương Triết Hạn muốn xuống nhà bếp lấy nước uống thì lại nghe tiếng gõ phím với tiếng nói qua điện thoại, thì ra hắn không phải buồn ngủ mà là muốn y có thêm thời gian để ngủ nhiều hơn.

Nhiều lần Trình Quân gọi điện rủ y ra ngoài, y vì ở nhà chăm sóc cho Cung Tuấn nên cũng lỡ những cuộc hẹn đó.

Sau này có một ngày Trình Quân đưa y đi ăn thì nói với y Cung Tuấn dùng tiền bắt gã phải rời xa y. Trương Triết Hạn vì một lúc tin người liền sập bẫy gã ta đi tìm Cung Tuấn muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng hắn một chữ cũng không nói gì. Thế nên sau đó, Triết Hạn cũng càng lạnh lùng xa lánh Cung Tuấn hơn.

Nếu y suy nghĩ kỹ một chút, trước nay Cung Tuấn không bao giờ để Trình Quân vào mắt mình vậy tại sao lúc đó phải dùng tiền để chia cắt hai người chứ, nếu muốn hắn có thể có biện pháp khác để hai người phải tách nhau ra mà. Thì ra gã cảm thấy Trương Triết Hạn nếu như có tình cảm với Cung Tuấn, vậy kế hoạch của gã sẽ thất bại, gã lo sợ nên đề phòng bất cứ trường hợp xấu nào sẽ xảy ra với gã.

Công ty Trình Quân rốt cuộc là làm kinh doanh về mảng hoạt động nào? Trương Triết Hạn trước nay vốn chưa từng tò mò muốn biết vì nghĩ là ai cũng cần có những không gian riêng tư của mình, kể cả khi Trình Quân nói gặp khó khăn về tài chính cũng sẽ không hỏi rõ vấn đề đó là gì mà đưa tay sẵn sàng giúp đỡ.

Bây giờ ngẫm nghĩ lại tất cả y mới cảm thấy bản thân thật ngu, bỏ lỡ một người yêu mình mà quay lưng hắt hủi để đến với một bạch nhãn lang như vậy.

"Cậu gì ơi..."

Trương Triết Hạn giật mình thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu.

"Đến nơi rồi cậu".

"À, cảm ơn bác tài".

Trương Triết Hạn nghe vậy thì cười cười, thanh toán tiền xe cho tài xế rồi mở cửa xuống xe.

"Em suy nghĩ gì sao? Nhập tâm như vậy?"

"Có chút chuyện cần suy nghĩ, anh không muốn biết tại sao em lại đến bệnh viện sao?"

[TUẤN HẠN] [HOÀN] MẢNH VỠ TRÁI TIM Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ