Chương 2: To Tiếng

1K 98 37
                                    

Những lúc Cung Tuấn không ở nhà, thật ra thì hầu hết thời gian Cung Tuấn đều không ở nhà, Trình Quân thường sẽ qua đây bầu bạn với Trương Triết Hạn, tình cảm không vì y đã kết hôn mà rạn nứt, ngược lại còn làm cho hai người gắn kết hơn, ngọt ngào hơn.

Dù không đồng ý mối hôn sự này, nhưng thấy hắn cũng chẳng quản chặt chẽ nên Trương Triết Hạn cũng mặc kệ.

Cung Tuấn mắc chứng bệnh đau đầu, những cơn đau đầu chỉ thi thoảng xuất hiện, hắn cứ nghĩ do công việc bận rộn nên cũng không chú ý, cũng không đến bệnh viện kiểm tra.

Hắn cô độc nhốt mình ở văn phòng, một mình xử lý hợp đồng, công việc rồi lại một mình đi về nhà khi trời đã khuya, nếu như cơn đau đầu tái phát thì sẽ ngủ luôn tại công ty. Vì dù có về nhà thì hắn cũng sẽ chỉ một mình thôi mà.

Cung Tuấn biết, mối hôn sự này không có sự đồng ý của Trương Triết Hạn, là hắn ép buộc y. Nên y ghét hắn, hận hắn cũng là điều đương nhiên, chẳng có gì khó hiểu.

Nhưng... chỉ có cách này Cung Tuấn mới giữ được Trương Triết Hạn bên cạnh mình, chỉ khi ở bên cạnh Cung Tuấn, hắn mới có thể bảo vệ được y, bảo hộ cho y thật tốt. Chỉ cần Trương Triết Hạn bình an, mọi chuyện Cung Tuấn hắn làm đều có nghĩa, không cầu hồi đáp.

Rạng sáng trở về nhà, hé cánh cửa phòng Trương Triết Hạn, nhìn y vùi mình vào chăn bông say giấc nồng, Cung Tuấn nâng lên một nụ cười nhẹ rồi cẩn thận đóng cửa, đi về phòng mình.

Cung Tuấn đi làm rất sớm nên sẽ không lo bị chạm mặt Trương Triết Hạn. Y tỉnh dậy thì xuống nhà bếp ăn sáng. Trong nhà sẽ có dì giúp việc đến dọn dẹp nhà cửa, nấu đầy đủ bữa ăn rồi chiều tối ra về nên Trương Triết Hạn sẽ không bị đói.

Trương Triết Hạn dùng bữa sáng xong liền thay đồ đi đến công ty của Trình Quân, ở đó cả một ngày đến tối sẽ cùng Trình Quân ra ngoài ăn, sau đó về nhà. Đến trước cửa biệt thự thì hai người xuống xe.

"Hôm nay để em ngồi ở văn phòng cả ngày, có mệt không?"

"Không có, anh bận công việc thì cứ giải quyết đi, em chờ anh được mà".

"Ừm, tại công ty dạo này gặp chút khó khăn về tài chính, các công ty nhập hàng chưa đối soát hết cho bên anh nên phải xoay sở vốn hơi phức tạp một chút".

"Em ở đây cũng có ít tiền, anh cứ giữ mà xoay vòng vốn cho công ty, nếu không đủ thì nói em, em sẽ tìm cách giúp anh". Trương Triết Hạn nói rồi liền mở ví rút thẻ ngân hàng ra đưa cho Trình Quân, là thẻ mà Cung Tuấn đưa cho y để hàng tháng sẽ chuyển tiền vào đó để y dùng.

"Nhưng... Đây là tiền của em mà, em đưa anh hết rồi lấy gì mà dùng, em cứ giữ lại đi, anh tự lo được mà". Trình Quân đưa thẻ ra trả lại cho Trương Triết Hạn.

"Anh cứ dùng trước đi, sau này trả cho em cũng không muộn mà". Trương Triết Hạn dúi thẻ vào tay Trình Quân không để cậu ta từ chối tiếp.

"Vậy cảm ơn em, xem như anh mượn, đợi giải quyết xong anh sẽ trả lại cho em".

"Chúng ta cũng đâu phải người dưng, cần gì cảm ơn chứ".

[TUẤN HẠN] [HOÀN] MẢNH VỠ TRÁI TIM Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ